GIÁNG SINH ĐẶC BIỆT CỦA
LÃO PANOV
Hôm đó là ngày vọng (trước) Giáng
sinh, mặc dù chỉ mới có xế chiều mà đèn đã được thắp lên khắp cả, từ nhà ở cho
đến các cửa tiệm trong ngôi làng nhỏ của nước Nga này, bởi vì những ngày mùa
đông thì ngắn ngủi và rất chóng tàn. Những đứa bé vốn lúc nào cũng hớn hở đã chạy nhẩy lon ton ở bên trong và
bây giờ, thoát ra từ những khung cửa chớp khép kín, là những âm thanh giống như
bị bóp nghẹt của những cuộc trò chuyện và những tiếng cười đùa.
Lão Panov, ông thợ giày của làng, bước ra bên ngoài để có một cái nhìn rảo
khắp. Những âm thanh của hạnh phúc, những
ánh đèn rực rỡ và mùi vị thoang thoảng của những món ăn ngon Giáng sinh làm cho ông nhớ tới những
mùa Giáng sinh đã qua khi người vợ của ông vẫn còn sống và những đứa con vẫn
còn bé bỏng. Bây giờ thì mọi người đã đi xa rồi. Khuôn mặt tươi vui tự nhiên của ông, thường đi đôi với một cặp mắt xe lại
vì nếp cười, ẩn nấp sau cặp kính tròn, bây giờ trông buồn rời rợi. Tuy nhiên, ông đã bước vào trong nhà một cách dứt khoát, kéo cửa chớp xuống
và đặt bình cà phê lên bếp than. Sau đó, với một tiếng thở dài, ông ngả
người lên chiếc ghế bành lớn.
Lão Panov thường không đọc sách, nhưng tối nay, ông với lấy cuốn sách
Kinh Thánh cũ của gia đình, và từ từ dùng ngón tay trỏ lân lê theo dòng chữ,
ông đọc lại câu chuyện Giáng sinh. Ông đọc tới đoạn Bà Maria và Ông Giuse, mệt mỏi sau cuộc hành trình đi
Bêlem, không tìm được một chỗ nào tại nhà trọ, phải sinh đứa con nhỏ trong một
chuồng bò.
“Trời đất ơi, Trời đất ơi!” Lão Panov kêu lên, “nếu mà họ đến đây! Tôi sẽ nhường chiếc giường của tôi cho họ và tôi bảo đảm sẽ lấy tấm chăn
bông của tôi để bao bọc cho đứa bé.”
Khi ông đọc tiếp tới đoạn các nhà đạo sĩ đến thăm em bé Giêsu, tặng cho
em nhiều món quà tuyệt vời. Thì sắc mặt của Lão Panov xụ xuống. “Tôi chẳng có món quà nào cho em cả” ông buồn
bã nghĩ thế.
Rồi gương mặt của ông lại tươi lên. Ông bỏ cuốn Kinh Thánh xuống, đứng dậy và vươn cánh tay dài lên một ngăn
tủ ở trên cao trong căn phòng nhỏ. Ông lấy xuống một chiếc hộp nhỏ đã
phủ đầy bụi và mở ra. Bên trong là một cặp giày nhỏ bằng da
hoàn hảo. Lão Panov mỉm cười hài lòng. Vâng, đôi giầy vẫn còn tốt như trước - đôi
giày tốt nhất mà ông từng làm ra. “Tôi phải cho em đôi giầy này” ông
định bụng như thế, rồi nhẹ nhàng cất chúng đi và ngồi xuống một lần nữa.
Ông bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, và càng đọc thì càng buồn ngủ hơn. Những giòng chữ bắt đầu nhảy múa trước mắt cho đến khi ông phải nhắm mắt
lại, để nghỉ thêm một phút. Nhưng chẳng bao lâu thì Lão Panov ngủ
vùi.
Trong giấc ngủ, ông thấy một giấc mơ. Ông nằm mơ một người nào đó đang ở trong phòng
của mình và ông nhận biết, giống như mọi người đều nhận biết khi ở trong những
giấc mơ của họ, ông nhận ra ngay người đó là ai. Là Chúa Giêsu.
“Panov, nếu con muốn gặp Ta” Chúa nói một cách dịu dàng “thì hãy tìm Ta
vào ngày mai. Đúng ngày Giáng Sinh Ta sẽ đến thăm
con. Nhưng hãy chú ý cẩn thận, Ta sẽ không
tỏ cho con biết rõ Ta là ai.”
Cuối cùng thì Lão Panov tỉnh dậy, khi chuông nhà thờ reo vang và một luồng
sáng mỏng manh luồn lọc qua khung cửa chớp. “Chao ôi, vui quá là vui!” Lão Panov reo lên. “Đây là ngày Giáng sinh rồi!”
Ông đứng dậy và duỗi mình cho qua cơn nhức mỏi. Rồi thì khuôn mặt của ông rực lên một niềm vui
hạnh phúc vì hồi tưởng lại giấc mơ vừa qua. Đây sẽ là một ngày Giáng sinh đặc biệt hơn tất
cả, vì Chúa Giêsu đến thăm ông. Ngài sẽ trông giống như thế nào nhỉ? Sẽ còn là một em bé như lúc Giáng sinh đầu
tiên? Hay sẽ là một người trưởng thành,
một anh thợ mộc - hay là một vị vua huy hoàng, xứng đáng với danh phận là Con Đức
Chúa Trời? Ông tự nghĩ phải cẩn thận canh chừng
từng giây phút của ngày để có thể nhận ra Ngài khi Ngài ngự đến.
Lão Panov pha một bình cà phê đặc biệt cho bữa ăn sáng Giáng Sinh, kéo cửa
chớp của cửa sổ lên và nhìn ra ngoài. Đường phố còn vắng tanh, không ai cả. Không ai ngoại trừ ông quét đường. Ông ta có vẻ khổ sở và bẩn thỉu hơn bao giờ hết, và cũng là đáng kiếp! Ai mà đi làm việc vào ngày Giáng sinh bao giờ - và lại làm việc trong cái
lạnh cay đắng của lớp sương muối trong một buổi sáng như thế này?
Lão Panov mở cửa ra, một làn khí lạnh mỏng lùa vào. “Vào đây!" ông hô to qua phía bên kia đường bằng một giọng vui vẻ. “Vào đây uống một chút cà phê cho ấm bụng!”
Ông quét đường nhìn lên, gần như không tin vào tai mình. Rõ ràng ông ta đã quá sức vui mừng khi được đặt cây chổi xuống và đi vào
căn phòng ấm áp. Quần áo của ông bay phất phới nhẹ
nhàng trong cái hơi nóng từ bếp lò thoát ra và ông siết chặt cả hai bàn tay đỏ
như gấc vì lạnh vào cái ly ấm áp và đầy an ủi.
Lão Panov hài lòng nhìn ông ta, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt qua khung
cửa sổ. Ông không muốn bỏ lỡ người khách đặc
biệt của mình.
“Ông đợi ai đó?” ông quét đường sau cùng phải hỏi như thế và Lão Panov kể
cho ông ta về giấc mơ của mình.
“Vâng, tôi hy vọng ông ta tới" ông quét đường nói, “ông vừa tặng cho
tôi một chút niềm vui Giáng sinh mà tôi đã không bao giờ mong đợi. Tôi cũng muốn nói rằng ông xứng đáng có được một giấc mơ trở thành sự thật.”
Và ông ta đã mỉm cười một cách thực
lòng.
Khi ông ta đi rồi, Lão Panov cắt nhỏ bắp cải đưa vào nồi súp để dọn bữa
ăn, sau đó đi ra cửa nữa, quét mắt nhìn quanh đường phố. Ông vẫn không thấy ai. Nhưng thực sự ông đã nhầm. Có người đang đi đến.
Cô gái bước đi rất chậm chạp và lặng lẽ, dựa sát vào bờ tường của các cửa
hàng và nhà ở, phải mất một thời gian dài trước khi ông nhận ra cô nàng. Cô ta trông thật mệt mỏi và đang mang một cái gì đó. Khi cô gái tiến gần ông hơn, ông nhận ra rằng
'cái gì đó' là một đứa bé, bọc trong một chiếc khăn choàng mỏng. Có một nỗi buồn u uẩn phảng phất trong khuôn mặt của cô gái và trong
khuôn mặt bị ép chặt của đứa bé, đến nỗi trái tim của Lão Panov muốn rơi ra vì
họ.
“Xin mời vào nhà” ông bước ra ngoài để gặp họ. “Cô và em bé cần có chút lửa
ấm và chút nghỉ ngơi.”
Bà mẹ trẻ để cho ông ta dẫn cô vào nhà và tới với sự thoải mái của chiếc
ghế bành. Cô thở dài nhẹ nhõm.
“Tôi sẽ hâm nóng một chút sữa cho em bé” Lão Panov nói, “Tôi cũng đã có
con - tôi có thể cho con bé bú.” Ông lấy sữa từ bếp lò và cẩn thận cho đứa
con gái nhỏ bú bằng muỗng, đồng thời hơ ấm đôi bàn chân nhỏ của nó lên bếp.
“Con bé cần có giày,” ông thợ đóng giày nói.
Nhưng bà mẹ trẻ trả lời: “Tôi không có tiền mua giày đâu, tôi không có chồng
để lo chu cấp cho chúng tôi. Tôi phải đi đến làng bên cạnh để tìm
việc làm.”
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong trí của Lão Panov. Ông nhớ lại đôi giày nhỏ ông đã coi lại đêm qua. Nhưng ông muốn giữ đôi
giầy ấy cho Chúa Giêsu. Ông nhìn xuống đôi chân lạnh của đưa
bé một lần nữa và rồi làm một quyết tâm.
“Thử đôi giầy này cho con bé” ông vừa nói vừa đưa trả đứa bé cùng với đôi
giày cho người mẹ. Đôi giày nhỏ xinh đẹp đi vào vừa vặn.
Cô gái mỉm cười hạnh phúc và con bé
cũng ríu rít lên vì vui sướng.
“Ông tốt với chúng tôi quá,” cô gái nói, và bế đứa bé lên mà đi ra. “Mong rằng tất cả những ước mơ Giáng sinh của ông trở thành sự thật!”
Nhưng đến lúc này thì Lão Panov đã bắt đầu nghi ngờ cái ước mơ Giáng sinh
đặc biệt của mình có thể trở thành sự thật không. Có lẽ ông đã bỏ lỡ người khách của mình? Ông lo lắng nhìn lên các đường phố cả trên lẫn dưới. Vẫn có nhiều người đi qua nhưng toàn là những gương mặt mà ông từng quen
biết. Có nhiều người hàng xóm đi gọi người
nhà về. Họ gật đầu chào và mỉm cười chúc ông
Giáng sinh vui vẻ! Hoặc nhửng tên hành khất - và Lão
Panov vội vã gọi họ vào nhà để biếu họ một tô súp nóng và một ổ bánh mì kha
khá, rồi cũng vội vã chạy ra cửa để đề phòng ông không bỏ lỡ Người Lạ Mặt Quan
Trọng.
Rồi thì chẳng mấy chốc mà cảnh hoàng hôn của mùa đông lại rơi xuống. Khi Lão Panov đi ra cửa một lần nữa và dù có
căng đôi mắt của mình ra đến mấy, ông cũng không còn nhìn thấy một ai trên đường.
Mọi người đều đã về nhà. Ông chậm rãi đi vào phòng, đóng cửa chớp xuống,
và ngồi xuống một cách mệt mỏi trên chiếc ghế bành.
Chỉ là một giấc mơ thôi. Chúa Giêsu nào có đến.
Nhưng bỗng nhiên ông cảm thấy ông không ở một mình trong phòng.
Điều xảy ra không phải là một giấc mơ vì ông hoàn toàn tỉnh táo. Đầu tiên, ông thấy trước mắt một hàng dài những người đã đến với ông ngày
hôm đó. Ông già quét đường, người mẹ trẻ và đứa
con và những người hành khất mà ông đã cho ăn.
Khi họ đi qua, họ đều thì thầm một câu: “Ông không thấy tôi à, Ông
Panov?”
“Bạn là ai?” ông kêu lên, hoang mang.
Lập tức, một giọng nói khác trả lời ông. Đó là giọng nói từ giấc mơ - giọng của Chúa
Giêsu.
“Ta đói, ngươi đã cho ăn,” Chúa nói. “Ta trần chuồng và ngươi đã cho mặc. Ta lạnh và ngươi sưởi ấm cho Ta. Hôm nay Ta đến thăm ngươi qua tất cả những người mà ngươi đã mời vào mà cứu
giúp.”
Rồi sau đó, là một sự tĩnh mịch. Chỉ còn tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ lớn. Một sự bình an và hạnh phúc lớn lao lấp đầy căn phòng nhỏ, tràn ngập trái
tim của Lão Panov đến nỗi Lão phải phá lên cười, hát vang và nhảy múa hân hoan.
“Ngài đến thật rồi!” ông chỉ nói được như thế mà thôi.
Leo Tolstoy
Trần Mạnh Trác dịch