Khi cất tiếng khóc chào đời, chúng ta
khởi đầu hành trình dương thế hay bước vào kiếp người. Hành trình cuộc đời của
mỗi người dài ngắn khác nhau. Có những hành trình nhẹ nhàng êm ả, nhưng cũng có
những hành trình gai góc gian truân. Dù ngắn hay dài, dù nhẹ nhàng hay vất vả,
mỗi chúng ta đều phải cố gắng để sống trọn kiếp người.
Cuộc sống này đầy phong ba bão táp. Sống
ở đời phải can đảm kiên trung và chấp nhận những thử thách ấy. “Lửa thử vàng,
gian nan thử đức”. Chắng có ai sống trên cõi đời này mà không gặp gian nan.
Những vĩ nhân được ca ngợi trong lịch sử, cũng như những vị thánh của Giáo Hội,
đều là những người “từ đau khổ lớn lao mà đến”. Họ không nản lòng trước những
khó khăn, nhưng bình tâm trước những vu khống, bao dung tha thứ cho những xúc
phạm, sống hiền hòa kể cả với địch thù. Có người khi đứng trước khó khăn tưởng chừng
như ngõ cụt của cuộc sống, đã tiêu cực tìm đến cái chết như một phương pháp
giải thoát, để lại đau khổ cho những người thân. Người ta nói “Thử thách của
can đảm không phải là dám chết mà là dám sống và thực hiện ước mơ của mình”. Tự
kết liễu cuộc đời được xem như hèn nhát, nhất là trước những thất bại do chính
mình gây ra. Nếu sai lỗi mà tìm đến cái chết, thì làm sao còn cơ hội để sửa
lại? Những người kiên trì can đảm, vững vàng vươn lên sau vấp ngã, chắc chắn sẽ
thành công để tiếp tục bước đi, để sống trọn kiếp người.
Giáo Hội công giáo thường phong thánh
cho những tín hữu đã có một đời sống thánh thiện, mẫu mực. Việc phong thánh chỉ
được thực hiện cho những người đã chết, vì sự thánh thiện chỉ được chứng minh
và xác nhận khi một người đã sống trọn kiếp người nơi dương thế. Luật Giáo Hội
cũng quy định, địa phương, nơi người tín hữu đó qua đời mới có quyền thỉnh
nguyện xin Toà Thánh tôn phong. Lý do vì chỉ những ai chứng kiến người tín hữu
ấy sống đạo đức cho đến hết đời mới chứng minh người ấy có thực sự thánh thiện
hay không. Đơn cử trường hợp Đức Hồng y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận. Ngài
là người Việt, nhưng trong những năm tháng cuối đời, ngài làm việc tại Rôma. Vì
thế Giáo phận Rôma được quyền làm hồ sơ và dâng thỉnh nguyện lên Đức Thánh Cha
để ghi nhận sự thánh thiện và phong chân phước cho ngài. Hiện nay, tiến trình
phong chân phước đã hoàn thiện ở cấp giáo phận Rôma. Ngài được gọi với danh
xưng “Tôi tớ Chúa” và hồ sơ đã được trình lên Đức Thánh Cha cho những bước kế
tiếp. Vị Hồng y đáng kính của chúng ta, cũng như biết bao tín hữu khác đang
được xét duyệt để tôn phong, đã sống trọn kiếp người.
Ngôn ngữ Việt Nam gọi một người vừa qua
đời là “mãn phần”, tức là đã đầy đủ, trọn vẹn thời gian và hoàn thành phận vụ
của mình trên dương thế. Tuy vậy, có người mãn phần mà chưa trọn kiếp, nghĩa là
những người chết mà còn những dang dở trăm chiều. Có người sống thất đức, suốt
đời làm nhưng điều xấu xa, cuối đời không thể nhắm mắt. Người khác ra đi trong
lúc còn vương vấn nợ đời. Đó là những món nợ vật chất, nhưng cũng là những món
nợ ân nghĩa mà mình nỡ phủi tay theo kiểu “qua sông dìm đò”, “qua cầu rút ván”.
Có những người sống vô trách nhiệm với gia đình và những người thân, đến cuối
đời trăn trở một mối ân hận khôn nguôi. Họ muốn chuộc lại lầm lỗi nhưng quá
muộn, chẳng còn cơ hội nữa. Rất may trong cuộc sống đầy bon chen này, thời nào
cũng có những người cố gắng sống nhân hậu. Họ ý thức rằng “gieo nhân nào, gặt
quả nấy”. Dù còn nhiều khó khăn, nhưng họ vẫn cố gắng giữ cái tâm trong sáng,
hiếu thảo với cha mẹ ông bà, chân thành với bạn bè lối xóm. Đến khi mãn phần,
họ ra đi thanh thản, để lại cho hậu thế tiếng thơm. Đúng như người ta nói: “Hãy
sống sao để khi ta sinh ra, ta cất tiếng khóc, mọi người cười, và khi ta ra đi,
ta cười mãn nguyện trong lúc mọi người khóc”. Những người trút hơi thở cuối
cùng khi đã chu toàn bổn phận với cuộc đời, thanh thản ra đi để lại những kỷ
niệm đẹp, nhất là tình thương mến dạt dào nơi những người quen biết, đó là
những người đã sống trọn kiếp người.
Cách nay hai ngàn năm, có một người đã
đi trọn kiếp người trong sự thánh thiện và trong hy sinh tự hiến, đó là Đức
Giêsu Kitô. Người là Con Thiên Chúa nhập thể để cứu độ con người. Thánh Gioan,
tác giả của Tin Mừng thứ bốn, đã ghi lại lời Chúa Giêsu khi hấp hối: “Mọi sự đã
hoàn tất” (Ga 19,30). Người đã hoàn tất chương trình cứu độ của Thiên Chúa Cha,
khi đón nhận thập giá và chết thảm thương như một người tử tội. Qua cuộc khổ
nạn và cái chết của Người, lời Kinh Thánh từ ngàn xưa được ứng nghiệm. Chúa
Giêsu trút hơi thở cuối cùng trong tâm tình vâng phục Chúa Cha và yêu mến con
người. Cái chết của Chúa Giêsu, cũng theo Tin Mừng thánh Gioan, được diễn tả
như một nghĩa cử của lòng hiếu thảo với Chúa Cha: “Người gục đầu trao Thần
Linh” (Ga 19,30). Thần Linh là Ngôi Ba Thiên Chúa, xuất phát từ Chúa Cha và
Chúa Con. Ngài cũng là Tình yêu giữa Chúa Cha và Chúa Con. Tình yêu ấy đã trở
thành một ngôi vị trong Ba Ngôi Thiên Chúa. Giờ đây, trên thập giá, Chúa Giêsu
“trao Thần Linh”, tức là trao sự sống và tình yêu cho Chúa Cha. Đây vừa là một
nghĩa cử hiếu thảo, vừa là một cử chỉ của tình yêu mến và vâng phục hoàn toàn.
Trên thập giá, Đức Giêsu là mẫu mực cho mọi con người, là lời mời gọi hãy sống
vì người khác, hãy cho đi mà không cần tính toán, hãy yêu thương mà không mong
đáp đền. Vị Ngôn sứ thành Nagiarét đã sống trọn kiếp người
“Sống ở đời, Trời gọi ai, nấy dạ”. Câu
nói bình dân này diễn tả huyền nhiệm của sự chết. Chẳng ai biết thời điểm của
sự chết. Cũng chẳng ai biết sẽ chết trong hoàn cảnh nào. Dù trẻ hay già, dù
sang hay hèn, Ông Trời gọi ai thì người ấy đi, chẳng ai đi thay được, cũng
không ai nấn ná khất lần. Khi biết rằng cái chết là bất chợt, mỗi chúng ta hãy
tỉnh thức và sẵn sàng. Đó cũng là lời mời gọi của Chúa Giêsu trong Tin Mừng (x.
Mt 24,42-51). Dù không biết đó là lúc nào, nhưng chắc chắn giờ chết sẽ đến. Nếu
giờ ấy là thời điểm kinh hoàng đối với những ai chủ quan sống trong đam mê hận
thù, thì lại là giây phút hân hoan hội ngộ đối với những ai cố gắng sống trọn
kiếp người.
Nghĩ về cuộc sống tương lai, mỗi chúng
ta được mời gọi sống tốt hiện tại, vì tương lai là kết quả của những gì chúng
ta đang cố gắng thực hiện ngày hôm nay. Tác giả của những câu chuyện ngụ ngôn
người Pháp, ông La Fontaine, đã viết: “Hãy sống vô tư nhưng không khinh suất;
vui tươi nhưng không ầm ĩ; can đảm nhưng không liều lĩnh; tin tưởng và vui vẻ
cam chịu nhưng không theo thuyết định mệnh”. Cuộc sống hằng ngày đầy gian nan
phức tạp, nhưng cũng là cơ hội để chúng ta rèn luyện bản thân và từng bước
trưởng thành. Người tín hữu tin rằng, môi trường sống hằng ngày cũng là nơi họ
được Chúa sai đến để làm chứng cho Ngài. Hiền hòa nhân hậu, bác ái khiêm
nhường, bao dung tha thứ... những đức tính căn bản giúp này vừa giúp chúng ta
phản ánh sự thánh thiện và lòng nhân từ của Thiên Chúa, vừa giúp cho chúng ta sống
trọn kiếp người.
Gm Giuse Vũ Văn Thiên