CHUỔI
ĐỜI MÂN CÔI
lm. Giuse Hoàng Kim Toan
Có lẽ từ lâu lắm
hình ảnh của chuỗi đời lần theo Mân Côi đã lưu lại trong ký ức của tôi. Những
ngày bình yên, những lúc loạn ly, những khi sầu tủi, những đêm chờ đợi, những
ngày hối lỗi ăn năn, những lúc vui mừng… Bao nhiêu sự kiện trong cuộc đời đã
bao nhiêu lần ghi nhớ những hạt Mân Côi làm nên chuỗi Hoa Hồng trong đời.
Thời thơ ấu, nhớ
nhiều lắm những năm tháng được ướp trong giờ lần chuỗi của gia đình. Dù những
khi còn bé, đọc kinh Mân Côi ngủ gà ngủ gật, chỉ mong cho chóng xong, hay cố
tình trốn khỏi, nhưng vẫn hoài ghi đậm giờ kinh đầm ấm hạnh phúc ấy trong tôi.
Đến bây giờ mỗi khi nghe những lời kinh ấy vẳng ra từ các gia đình kế cận, tôi
lại bồi hồi nhớ lại khung cảnh ấu thơ được ướp trong giờ kinh gia đình.
Dù chẳng có con
số thống kê nào diễn tả, những giờ kinh gia đình đã giữ gìn được bao nhiêu mái
ấm, nhưng vẫn một điều chắc chắn, những giờ kinh ấy chẳng bao giờ nguôi ngoai
trong tôi.
Lớn lên, mỗi
người mỗi ngã, gia đình tôi vắng đi nhiều người hơn, nhưng vẫn đều đều giờ kinh
ấy đầm ấm vẫn dâng lên. Tôi rời gia đình vào tuổi lên mười để sống vào trong
khung cảnh của tiểu chủng viện nơi xa xôi, cũng như các anh tôi, mỗi người một
trường, một nơi khác nhau. Không còn giờ kinh tối chung trong gia đình, nhưng
cộng đoàn lại không thiếu giờ kinh ấy. Tôi được tiếp tục ướp trong lời kinh
cộng đoàn, nhớ lắm những giờ kinh đều đặn vang lên, dù khi thơ bé vẫn chưa ý
thức sự hòa quyện của lời kinh làm ấm áp cuộc đời, nhưng vẫn không thể quên
những âm thanh hòa dịu của những nhạc điệu lời kinh để đôi khi nhớ về lại thấy
bồi hồi xao xuyến.
Không chỉ là hững
lời kinh của ngày yên bình thơ ấu, tôi còn nhớ những lúc chạy loạn, bên cạnh
những tiếng đại bác, bom nổ, đạn bay, vẫn những lời kinh âm thầm như nghẹn lại
trên môi miệng. Lời kinh dẫn dắt qua bầu trời lửa đạn cũng là lời kinh dịu dàng
ru bé thơ ngủ trên chiếc võng giữa trời loạn ly. Những hình ảnh gợi lại những
nỗi buồn chiến tranh mà vẫn thấy một điều gì đó khó diễn tả, có thể là tiếng
chim vẫn hót bên cạnh những hố bom.
Chiến tranh đi
qua, thời yên bình lại đến. Cái yên bình không còn loạn mà vẫn còn ly. Gia đình
ly tán, mỗi người một nơi, mấy anh em tôi về miền quê để sống, mẹ và các em tôi
sống tại ngôi nhà cũ ở Sài Gòn, ba đi cải tạo. Mỗi góc trời lại cũng nghe lời
kinh Mân Côi. Gian nan vất vả, quanh năm đồng áng, bữa no bữa đói, biết thế nào
là cõi buồn nhưng cõi buồn đượm lời kinh, không chỉ cầu nguyện cho mình mà là
cầu nguyện cho nhau. Không chỉ là một gia đình mà nhiều nơi khác nhau trong gia
đình. Dường như ly tán cũng chỉ là dịp cho lời kinh Mân Côi tỏa đi nhiều nơi,
để mỗi khi nghe lại lời kinh lại thấy những hình ảnh cũ hiện về.
Sau những ngày
đói khát, miền quê không nuôi sống đủ cho anh em tôi, cũng là dịp gia đình trở
lại quy tụ ở Sài Gòn. Ba đi cải tạo đã về, gia đình vỏn vẹn kế sinh nhai bằng
chiếc xích lô ba, những hàng gạo thúng mủng của mẹ. Chúng tôi lớn lên, mỗi
người mỗi việc phụ giúp gia đình, vừa làm vừa học. Những lời kinh vẫn đều đặn
giữa những bươn trải để rồi mỗi khi nghe lại cũng nhận ra dấu chỉ Chúa yêu
thương trợ giúp.
Cũng đâu chỉ ở
gia đình mãi, lớn lên mỗi người mỗi phương, đứa thì đi Úc, đứa thì ở Mỹ, rồi
lập gia đình, đi tu. Gia đình vào lúc này cũng chỉ còn lại một gia đình ở cùng
với ba mẹ. Nhà lại vắng người, lời kinh dường như nhiều hơn. Tôi nghe trong đó
có bao nhiêu tâm tình phó thác của ba mẹ, phó dâng hết đứa này đến đứa kia, cầu
nguyện cho từng đứa con và những đứa cháu.
Còn chúng tôi vẫn
những lời kinh từ ba mẹ để cho, lần hạt qua những nỗi niềm riêng mình, khi âu
sầu, khi hạnh phúc, khi hối lỗi, khi bình an. Trong những khoảnh khắc bế tắc
hay thành công, những lúc rối bời cũng như thanh thản, riêng mình hay cho người
khác, vẫn nghiệm thấy lời kinh Mân Côi đang xâu chuỗi tất cả để nên một chuỗi
hoa hồng dâng Chúa. Lời kinh đều đặn như những hạt đều nhau làm nên tràng chuỗi
để nghe trong đó tâm tình của một đời hiến dâng.
Nguyện cầu cùng
Mẹ đón nhận để dâng Chúa những hạt của các ngày sống qua từng thời kỳ của năm
sự: Vui, thương, mừng để rồi được sáng lên trong Danh Thánh Chúa.
lm. Giuse Hoàng Kim Toan