LÀM NGƯỜI PHỤC VỤ
Thực tế, việc ham muốn đứng
đầu vẫn là một cám dỗ không ngừng đối với đời lẫn đạo. Rất ít người mong đứng
đầu để phục vụ, mà để hưởng thụ và sống trên người khác.
Suy niệm
Đây là lần thứ hai Chúa Giêsu loan
báo cho các môn đệ về cuộc khổ nạn của Ngài, để khi sự việc xảy ra thì họ sẽ
không quá ngỡ ngàng và hoang mang, nhưng họ vẫn không hiểu, hoặc không muốn
hiểu. Nói rằng các ông sợ không dám hỏi lại, nhưng đúng hơn, các ông muốn tránh
né vấn đề. W. Barclay đã bình phẩm thái độ này như sau: Tâm trí con người vốn có năng khiếu lạ
lùng để loại bỏ điều họ không muốn thấy. Chúng ta có khác gì họ đâu? Cũng vậy
thôi, chỉ tiếp nhận phần nào mình thích và phù hợp với mình, và từ chối không
chịu hiểu phần còn lại. Không dám đón nhận tất cả thì đời
chúng ta cũng không đạt tới điều gì cả.
Dù Đức Giêsu đã báo về cuộc thương
khó, nhưng dường như các môn đệ tìm cách hiểu khác đi. Họ đoán biết Thầy sắp
kết thúc hoạt động rao giảng, nhưng sẽ kết thúc một cách huy hoàng bằng cuộc
cách mạng tái lập lại Israel. Thế nên giữa các ông bắt đầu có một cuộc tranh
chấp về địa vị trong vương quốc mới của Thầy. Các ông tranh cãi nhau ngay trong
lúc đi đường xem ai là người lớn nhất trong nhóm. Chúng ta biết là các môn đệ
ngay từ đầu không phải là những người lành thánh. Họ không bỏ mọi mọi sự mà
theo Thầy để rồi không được gì. Dù họ chỉ là những người bình thường, có thể là
tầm thường, nhưng khi có dịp thì vẫn mơ ước làm công hầu khanh tướng. Khi biết Thầy
định lập vương quốc, thì đương nhiên họ toan tính nắm giữ quyền hành, chỉ có
điều là mơ ước đó đi ngược với đường hướng của Thầy.
Khi về đến nhà, Đức Giêsu bảo các
môn đệ ngồi xuống, Ngài vờ hỏi xem họ đã bàn chuyện gì khi đi đường. Họ làm
thinh không trả lời. Trong bầu khí trầm lắng, Ngài nhẹ nhàng đưa ra cho họ một
cách thế để trở nên những con người lớn lao thực sự:“Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và
làm người phục vụ mọi người”. Lời này có lẽ làm cho các đồ đệ vừa
sượng sùng trước cái ham muốn quyền thế, vừa rơi xuống chiếc mặt nạ ảo tưởng về
chính mình. Bởi vì người đứng đầu mà phải sống như người đứng cuối, thì có ai
muốn đứng đầu nữa không? Hơn nữa, họ có tài sức gì mà đòi cho mình một vai trò
hay vị trí lớn lao trong Nước Chúa. Chúng ta xem ra cũng hay ảo tưởng về mình.
Đức Giêsu còn minh họa bằng một hình
ảnh sống động khi đặt đứa bé vào giữa họ rồi ôm lấy nó, và tuyên bố: “Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì
danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy”. Khi nói và làm như thế, Đức
Giêsu đã thực hiện một hành động phục hồi mang hai chiều kích: con người và tôn
giáo; vừa nhận mình là tôi tớ của mọi người, vừa mở rộng vòng đai khép kín của
Giáo hội đến tận những người hèn mọn nhất. Đó chính là sứ vụ của Chúa Giêsu ủy
thác cho các môn đệ. Để nhấn mạnh thêm bài học quan trọng này, Ngài đã kết
luận:“Ai tiếp đón Thầy, thì
không phải là tiếp đón Thầy, nhưng là tiếp đón Đấng đã sai Thầy”.
Như vậy, ai đón nhận Ngài trong bản thân những kẻ bé nhỏ là đón nhận chính
Thiên Chúa. Lạ thay! Thiên Chúa mang khuôn mặt một con trẻ. Đó là sứ điệp rất
mới và rất lạ của đoạn Tin Mừng này.
Quả thật, trước giáo huấn của Chúa
Giêsu, việc đua đòi danh vọng trở nên cái gì hàm hồ đối với những ai bước theo
Ngài. Nhưng dường như ai cũng háo hức về chức tước, địa vị, quyền thế, vì nó
không chỉ thỏa mãn được nhu cầu thể hiện bản thân, mà còn vì được công thành
danh toại trước mặt người đời:“Đã
mang tiếng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”, hoặc “Không công danh thà nát với cỏ cây”.
Chức vụ, địa vị, là điều phải có trong mọi tổ chức xã hội cũng như Giáo Hội. Nó
xấu là bởi vì người ta quy về mình, lo chiếm hữu cho mình. Nhưng nó lại rất tốt
khi người ta coi đó như một phương tiện phục vụ để đem lại bình an và hạnh phúc
cho tha nhân. Tuy nhiên, kẻ ham mê quyền cao chức trọng thì không thể là người
tốt được.
Thực tế, việc ham muốn đứng đầu vẫn
là một cám dỗ không ngừng đối với đời lẫn đạo. Rất ít người mong đứng đầu để
phục vụ, mà để hưởng thụ và sống trên người khác. Dù có phục vụ đi nữa thì cũng
phục vụ như kẻ có quyền. Không mấy ai có được tính cách phục vụ như Đức Giêsu.
Nếu phải coi ai là “Người
lớn nhất”, thì chắc phải là người phục vụ nhiều nhất, với lòng
khiêm nhường và tình yêu vô vị lợi. “Người
lớn nhất” không dùng sức mạnh để chỉ huy, nhưng dùng con tim
để yêu thương; không đứng trên cao để điều khiển, nhưng xuống dưới thấp để hầu
hạ. Không phải chỉ Giáo Hội, mà bất cứ một tập thể hay cộng đoàn nào cũng rất
cần những người đứng đầu theo kiểu mẫu của Đức Giêsu. Nhà truyền giáo Albert
Schweitzer nói: “Người
hạnh phúc nhất trong anh em là người đã tìm thấy con đường hiến thân phục vụ”.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu!
Ngài là Con Thiên Chúa Đấng
toàn năng,
nhưng không đến trần gian làm
bá chủ,
mà là đến để hiến thân phục
vụ,
để đem lại hòa bình cho thế
giới,
và trở thành giá cứu chuộc cho
đời.
Ai cũng muốn mình nên cao trọng,
nên chạy theo danh vọng quyền
hành,
dùng mọi phương kế để đua
tranh,
đưa đến bao nhiêu chuyện chẳng
lành.
Chúa dạy con muốn nên người lớn nhất,
phải làm người nhỏ nhất giữa
anh em,
làm cao phải biết cúi mình
phục vụ,
làm lớn phải hành động thật
khiêm nhu.
Nhìn ngắm tượng ảnh Chúa Giê-su,
con thấy tay Ngài không chỉ
lên đầu
mà chỉ vào trái tim bị đâm
thâu,
một trái tim bốc lửa vì yêu
dấu.
Điều đó thật đã làm cho con hiểu:
đứng đầu thì phải sống như
người hầu,
và vui lòng đón nhận những
thương đau,
như chính Chúa đã nêu lên
gương mẫu.
Phục vụ nào cũng đòi con xả kỷ,
không tìm mình và cũng chẳng
mong chi,
chỉ mong sao ý Chúa được thực
thi,
và ai cũng thấy mình được yêu
quý.
Xin cho con đừng toan tính điều gì,
nhưng chân thành và phục vụ
cho đi,
đặt mình làm tôi tớ của mọi
người,
nhận ra vị trí mình là ở dưới,
để góp phần cho cuộc sống đẹp
tươi. Amen.
Lm.
Thái Nguyên