Có một câu hỏi lâu đời về lòng
nhân lành của Chúa, nó lâu đời cũng như tôn giáo chúng ta: Làm sao một Thiên
Chúa toàn thiện lại có thể đày người nào đó xuống hỏa ngục muôn đời? Làm sao Thiên
Chúa đầy yêu thương và độ lượng mà lại có hình phạt đời đời?
Đó là một câu hỏi sai. Thiên Chúa
không đày bất cứ ai xuống hỏa ngục và Thiên Chúa cũng không tạo ra hình phạt đời
đời. Thiên Chúa ban cho chúng ta sự sống và lựa chọn
thuộc về chúng ta để đón nhận hay từ chối nó.
Đức Giê-su nói cho chúng ta biết
Thiên Chúa không phán xét bất cứ ai. Chỉ có chúng ta mới phán xét nhau. Thiên Chúa
không tạo ra hỏa ngục và cũng không đày ai xuống hỏa ngục. Tuy nhiên nói
vậy không có nghĩa hỏa ngục không tồn tại và nó không phải là một khả thể cho
chúng ta. Điều cốt yếu là cách Đức Giê-su giải thích
chuyện này ở đây:
Thiên Chúa ban sự sống của Ngài
cho thế gian và chúng ta có thể chọn lựa sự sống này hoặc từ chối nó. Chúng ta tự
phán xét mình trong hành động chọn lựa đó. Nếu chọn sự sống,
thì cuối cùng chúng ta sẽ chọn thiên đàng. Nếu từ chối sự
sống, thì chúng ta chết mà vẫn ở bên ngoài sự sống và cuối cùng đó là hỏa ngục. Nhưng sự lựa chọn
thuộc về chúng ta, Thiên Chúa không đày chúng ta đi đâu cả. Hơn thế, hỏa ngục
không phải là một hình phạt tích cực Thiên Chúa tạo ra để bắt chúng ta phải chịu. Hỏa ngục là sự
vắng mặt của một điều gì đó, ấy là, sống trong lòng sự sống dành sẵn cho chúng
ta.
Nói lên tất cả điều này không phải
là để nói không có hỏa ngục, hoặc hỏa ngục không phải là một khả thể có thật
cho mọi người. Hỏa ngục là có thật, nhưng nó không phải là một
hình phạt tích cực Chúa tạo ra để thực thi công lý, trừng trị cái ác hay trừng
phạt người cứng lòng không biết ăn năn khi phạm lỗi. Hỏa ngục là sự
vắng mặt của sự sống, tình yêu, sự tha thứ, cộng đoàn, và Chúa không đày bất cứ
ai vào đó cả. Chúng ta có thể kết thúc ở đó, bên ngoài tình yêu và cộng
đoàn, nhưng đó là sự lựa chọn của chúng ta nếu chúng ta, một cách đáng trách,
đã từ chối nó khi tất cả đều dành sẵn cho chúng ta ngay trong cuộc đời này. Hỏa ngục, như
John Shea từng nói, không bao giờ là một sự bất ngờ phục chờ ai đó đang hạnh
phúc, nó là biểu hiện rõ ràng nhất của một cuộc đời từ chối tình yêu, sự tha thứ,
và cộng đoàn.
Triết gia Jean Paul Sartre từng
phát biểu câu nói nổi tiếng, hỏa ngục chính là người khác. Nói ngược lại
cũng đúng. Hỏa ngục là những gì chúng ta trải qua khi đặt
bản thân mình lên trên đời sống cộng đoàn với người khác. Đời sống con
người có nghĩa là chia sẻ đời sống, chia sẻ sự hiện hữu, góp phần của mình vào trong đời sống cộng đoàn, đời sống bao gồm Ba Ngôi Một Thể.
Kinh Thánh nói, Thiên Chúa là
tình yêu, và ai ở lại trong tình yêu, thì người ấy ở lại trong Thiên Chúa, và
Thiên Chúa cũng ở lại trong họ. Trong bối cảnh này, không nên hiểu tình yêu như kiểu
tình yêu lãng mạn. Bản văn không nói ai rơi vào lưới tình thì đều ở lại
trong Thiên Chúa (dù điều này cũng có thể đúng). Thật sự, bản
văn này có thể được nói như sau: Thiên Chúa là hiện thân của sự chia sẻ, và ai
chia sẻ đời sống mình với người khác, người ấy sống trong sự sống của Thiên
Chúa.
Nhưng ngược lại cũng đúng. Khi chúng ta không chia sẻ đời sống mình với người
khác, chúng ta kết thúc đời sống mình ở bên ngoài sự sống. Đó, thật sự,
chính là hỏa ngục.
Hỏa ngục là gì? Các hình ảnh
trong Kinh Thánh nói về hỏa ngục không cố định và liên tục thay đổi. Chung chung
có khuynh hướng hình dung hỏa ngục là lửa, lò lửa cháy không bao giờ tắt, nhưng
đó chỉ là một hình ảnh, và nó không nhất thiết là hình ảnh nổi trội trong Kinh
Thánh. Trong các điều được nói đến, Kinh Thánh nói về hỏa ngục
như là nơi gánh chịu cơn phẫn nộ của Thiên Chúa, như ở ngoài tiệc cưới và lễ hội,
nơi tang tóc, khóc lóc và nghiến răng, nơi giống như thung lũng Gehenna (chứa
rác bên ngoài thành Giêrusalem), nơi bị giòi bọ rúc rỉa, như là lửa, như hụt buổi
dạ tiệc, như ở bên ngoài nước trời, như sống với quả tim đau đớn bị bóp méo,
như đang hụt sự sống. Cuối cùng, tất cả những hình ảnh này đều nhắm đến một
điểm chung: Hỏa ngục là nỗi đau và cay đắng, thứ lửa, chúng ta phải chịu khi, một
cách đáng trách, chúng ta đã đặt bản thân mình ra ngoài đời sống cộng đoàn. Và luôn luôn là tự
mình gây ra. Thiên Chúa không bao giờ áp đặt nó trên chúng
ta cả. Thiên Chúa không ban sự chết chóc và đày ai xuống hỏa
ngục.
Khi Đức Giê-su nói về Thiên Chúa,
Người không bao giờ nói Thiên Chúa ban cả sự sống và sự chết, Người chỉ nói
Thiên Chúa ban sự sống mà thôi. Sự chết có nhiều nguyên nhân, từ việc nói dối,
hợp lý hóa, cay chua gắt gỏng, cứng lòng, và hỏa ngục. Khi nói Thiên
Chúa không tạo ra hỏa ngục và đày bất cứ ai vào đó thì không có ý phủ nhận sự tồn
tại của cái ác, tội lỗi và nguy cơ của hình phạt đời đời, điều này chỉ nhằm xác
định các căn nguyên và làm rõ đó là ai, ai hay phán xét, ai hay kết án. Thiên Chúa
thì không; Ngài không tạo ra hỏa ngục cũng không đày ai vào đó cả. Chúng ta thì
làm cả hai.
Như Đức Giê-su nói trong Phúc Âm
thánh Gio-an: “Thiên Chúa
không sai Con của Ngài giáng trần để luận phạt thế gian, nhưng để thế gian nhờ
Con Ngài mà được cứu độ. Ai tin vào Người Con thì người đó không bị luận phạt;
ai không tin thì đã bị luận phạt rồi, vì không tin vào danh Con Một Thiên Chúa.
Và đây là án
phạt, sự sáng đã đến với thế gian, và người đời đã yêu sự tối tăm hơn sự sáng... Ta không phán xét ai cả.”
Người không cần phán xét.
Rev. Ron Rolheiser, OMI