Nhiều người vẫn bảo trong xã hội Việt Nam, chỉ có 3 giới
được trân trọng gọi bằng “Thầy”: Thầy Giáo, Thầy Tu và Thầy Thuốc.
Tại sao vậy ? Xin thưa vì cả ba đều cùng
lúc dạy người, giúp người và cứu người. “Thầy” cũng còn được hiểu là cha, là bố
của ta, là đấng sinh thành , cho ta làm người.
Về “Thầy Tu”:
Chắc chắn ai trong
chúng ta cũng có thể hồi nhớ lại trong đời mình ít là một vị Giám Mục, Linh
Mục, hay Tu Sĩ đúng nghĩa là thầy và là cha, là mẹ của chúng ta. Còn bản thân
tôi bây giờ được người ta kính cẩn gọi là “cha”, được các bạn trẻ sinh viên quý
mến kêu “bố ơi”, thú thật nhiều khi thấy hổ thẹn vì còn nhiều bất xứng lắm. Cứ
phải cố gắng noi gương các “cha” của mình mà sống, mà ứng xử cho đàng hoàng
hơn.
Về “Thầy Giáo”:
Tôi từng là giáo
viên vỏn vẹn có 5 năm khi mới hơn 20 tuổi, lại không dạy học trò mà chỉ thỉnh
thoảng bồi dưỡng chuyên môn cho các giáo viên, do vậy chưa bao giờ tôi dám nhận
mình là thầy giáo đúng nghĩa. May mắn là tôi đã có được những thầy cô giáo mà
tôi mang ơn dạy dỗ trời bể, đến mức có thể gọi là người cha, là người mẹ thứ
hai, không sinh, không dưỡng nhưng lại giúp tôi nên người. Tôi nhớ mãi ngày
mình khấn trọn trong DCCT, mẹ tôi vừa qua đời hơn một tháng trước, ngay sau Lễ,
soeur Tô Thị Anh, Dòng Đức Bà – cô giáo đã dạy tôi môn Tâm Lý Gặp Gỡ Chiều Sâu
– nhỏ nhẹ bảo: “Anh Uy ơi, tôi xin tặng cho anh một nụ hôn thay cho má của anh
nghen !” Và cô đã ôm chầm lấy tôi, xiết chặt. Vẻ bên ngoài thì hơi Tây một
chút, nhưng tình cảm gửi gấm bên trong thì đúng là một vòng tay ấm áp của một
người mẹ.
Còn với người “Thầy Thuốc”:
Tôi đã 2 lần được
đại phẫu: năm 1979 khi sắp vỡ tung khúc ruột thừa, tôi còn nhớ tên ân nhân cứu
sống mình là bác sĩ Bảo, bệnh viện Sài-gòn; và năm 2001 mổ lấy một khối u trong
ruột tại một bệnh viện hiện đại quận 16 Paris, tiếc là tôi đã vô tình đến nỗi
quên không tìm gặp cũng không nhớ được tên vị giáo sư bác sĩ người Pháp đã cứu
mình.
Vậy đó, thầy giáo
thì rèn đúc nên tâm hồn mình, thầy tu thì hướng dẫn tâm linh cho mình sống cho
phải đạo, còn thầy thuốc thì chăm sóc và cứu chữa mình để mình được tiếp tục
sống. Chúng ta mang ơn các Thầy mà lại không bị các Thầy đòi phải trả ơn, nếu
mình có muốn trả ơn thì chỉ có cách sống tốt lành hơn mà thôi. Các Thầy tuyệt
vời của chúng ta chẳng mong gì điều gì khác.**R
Sưu
tầm