Không
hoa đào hoa cúc, không bánh mứt hạt dưa, không bánh chưng bánh tét, không người
thân bên cạnh, không phong bao lì xì … không gì cả, dù cái Tết đang đến gần,
lòng người viễn xứ liệu có thể không có những chạnh lòng?
Chiều cuối năm. Bước chân
thong dong dưới hàng cây còn đọng chút hơi lạnh. Giọt nắng vàng thưa thớt rải
nhẹ lối đi. Có một chút gì đó bâng khuâng trong lòng. Có một cái gì đó sắp qua
đi. Có một cái gì đó chuẩn bị đến. Mặc cho người ta tiếc nuối, mặc cho người ta
háo hức hay ngậm ngùi, thời gian vẫn cứ vô tình lướt trôi theo nhịp điệu của
nó, không nhanh, không chậm, không cảm xúc. Ai muốn sao thì tùy. Cái lạnh dần
thưa, cái ấm đến gần. Từng chớm nụ cố vươn mình thức dậy, tỏa chút sắc màu vào
không gian. Một ngọn gió vô danh bất chợt thấm vào hồn một nỗi nhớ thương.
Người ta gọi Tết là ngày đoàn
viên, ngày người ta tạm thời quên đi những tất bật của cuộc sống, để trở về với
tình thương mến. Ngày Tết, người ta dừng lại để vui hưởng cuộc sống, chứ không
cuốn mình vào vòng xoáy đẩy đưa đầy khắc nghiệt của kiếp nhân sinh. Người ta cố
gắng quên đi những rạn nứt của năm qua và cầu chúc cho nhau những điều tốt đẹp
trong năm mới. Hơn hết, Tết là khoảnh khắc người ta biết mình còn có một gia
đình, một nơi để về, để vui hưởng và lan tỏa hơi ấm cho nhau. Về với gia đình,
người ta biết mình có một căn cội, biết mình bước vào cuộc đời từ đâu. Thiêng
liêng lắm, đến nỗi chẳng một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Không
hoa đào hoa cúc, không bánh mứt hạt dưa, không bánh chưng bánh tét, không người
thân bên cạnh, không phong bao lì xì … không gì cả, dù cái Tết đang đến gần,
lòng người viễn xứ liệu có thể không có những chạnh lòng? Thèm được nhìn thấy
con én, thèm một chút bầu khí của hội hoa, thèm cái cảm giác được háo hức đi
chợ, mua những bộ đồ đẹp, thèm cái lúc hì hục dọn nhà, lau chùi bàn ghế. Là
ngày đáng lẽ phải được gần người mình thương, nhưng lại phải sống cách xa giữa
hai miền của thế giới. Có xa rồi, mới thấy một cái đụng tay nhẹ, một giọng nói
thân quen trở nên vô cùng quý giá biết dường nào.
“Xuân ơi, xuân đã về chưa?
Sao nghe gió bảo đã đưa xuân về?
Chắc tại ta thiếu hương quê,
Nên xuân đã đến gần kề chẳng hay!”
Thế giới này vốn chẳng bao
giờ hoàn hảo. Những biến cố xảy đến trong đời chẳng bao giờ thuận theo ý ta
hoàn toàn. Đẹp lắm những khoảnh khắc đoàn tụ bên người thân. Nhưng cũng đẹp lắm
những hy sinh âm thầm của biết bao con người, vì miếng cơm manh áo, vì tương
lai của bản thân và gia đình, đành phải ngậm ngùi đón một cái Tết ở xa. Họ biết
rằng những hy sinh của mình là đáng, những thiệt thòi mình đang chịu là “vì một
ngày mai”, họ bằng lòng mất chút niềm vui ít ỏi để có thể vui hưởng một hạnh
phúc lâu dài. Là con người, buồn cũng phải thôi, nhưng bên trong nỗi buồn da
diết ấy là cả một bầu trời tươi sáng cho tương lai, cho một cuộc hội tụ bền
chặt hơn, đầm ấm hơn. Sống trong thế giới không hoàn hảo này, chữ “hy sinh”
bỗng trở nên đẹp như nắng xuân, nồng nàn như khúc ca báo hiệu hạnh phúc Thiên
Đàng.
Tết đâu chỉ là những cuộc gặp
gỡ bên ngoài, đâu chỉ là những câu chúc xã giao đầu môi chót lưỡi, hay những
cuộc hội họp ồn ào rượu bia. Tết là dấu chỉ của niềm vui sum vầy, một cái gì đó
rất sâu thẳm, khi người ta cảm thấy gần gũi với mọi người hơn bao giờ hết, dù
có khi cách nhau xa đến vạn dặm. Lòng với lòng vốn dĩ có thể kết thông với
nhau. Nó làm cho con người dù ở xa trở nên không khoảng cách, khi nó hòa cùng
một điệu với nhau, đập cùng một nhịp với nhau. Chính từ sự hòa hợp ấy mới làm
cho người ta thấy vui, thấy bình an, thấy hạnh phúc, thấy Tết.
Xa nhau để thấy gần nhau thật
quý, để biết chữ “tình” giữa con người với nhau thật thiêng liêng và tuyệt vời
đến cỡ nào. Xa nhau để một ngày nào đó có thể được đoàn viên, một sự đoàn viên
không thể diễn tả được bằng câu nói, nhưng chỉ có giọt nước mắt hạnh phúc thay
lời. “Tết xa” sẽ trở thành “Tết gần” khi tim gần với tim, lòng gắn với lòng. Đó
là một cái Tết đẹp như cổ tích, vì nó đã đưa con người lên cao, hòa quyện mình
với muôn loài thụ tạo. Họ không còn bị bó buộc trong không gian và thời gian,
nhưng đã sống trong một cảnh giới của sự giải thoát. Lúc ấy, Tết không chỉ là
ăn hay uống, không còn lệ thuộc vào hoa và đèn. Tết sẽ bừng dậy trong con tim
họ ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào khi con tim họ chan chứa một niềm vui của
tình thương mến, của sự gần gũi dành cho tất cả.
Tết bao giờ cũng đến sau cơn
lạnh giá của mùa đông. Nắng xuân đến thì màn sương lạnh lẽo sẽ xa dần. Chẳng có
một sự đoàn viên nào làm người ta hạnh phúc khi người ta chưa nghiệm được giá
trị của nó lúc chia xa. Cái Tết chỉ thật sự ý nghĩa, nếu đó là một cái Tết của
con tim, của sự hòa điệu. “Tết xa”, tưởng là buồn là nhớ, nhưng hóa ra lại
thanh thoát và ngọt dịu đến vô chừng.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ