Một đạo sĩ Ấn Độ hỏi các đệ tử: “Này các con, các
con có biết khi nào đêm tàn và ngày xuất hiện không?”. Các môn đệ thi nhau trả
lời. Có người hỏi: “Thưa Thày, có phải đêm tàn và ngày xuất hiện là khi mà nhìn
một đoàn vật từ xa người ta có thể phân biệt được con nào là con bò, con nào là
con trâu không?”. Thày lắc đầu: “Không phải”. Một đệ tử khác lại hỏi: “Thưa
Thày, có phải đêm tàn và ngày xuất hiện, ánh sáng tới và bóng tối lui, là khi
từ xa nhìn vào vườn cây người ta có thể phân biệt cây nào là cây xoài, cây nào
là cây mít không?”. Thày vẫn lắc đầu. Không đệ tử nào trả lời được câu hỏi. Lúc
đó, đạo sĩ mới từ từ nói: “Đêm tàn và ngày xuất hiện, ánh sáng tới và bóng tối
lui là khi nhìn vào mặt nhau, người ta nhận ra nhau là anh em”.
Thật kỳ lạ. Chúng ta đã biết nhiều loại ánh sáng
như ánh sáng mặt trời, mặt trăng, ánh sáng đèn điện, đèn pin, ánh sáng đèn dầu,
đèn cầy. Cả những ánh sáng tinh vi như tia hồng ngoại, tia X. Tất cả chỉ soi
sáng cho thấy sự vật như nó là. Không có ánh sáng nào soi vào mặt một người xa
lạ có thể biến người đó thành anh em mình cả. Thứ ánh sáng ấy ở đâu?
Mẹ Têrêxa có thể trả lời câu hỏi này. Một hôm, Mẹ
ghé thăm một người đàn ông tội nghiệp. Ông sống trong một túp lều tồi tàn, lụp
xụp. Bên trong lều là cả một bãi rác mênh mông. Mùng mền, chăn chiếu, quần áo
hỗn độn, rách nát và hôi hám. Nhà cửa, đồ đạc phủ một lớp bụi dầy. Thế mà ông
lão tự giam mình trong đống rác ấy. Ông ghét bỏ mọi người nên không lui tới với
ai. Ông sống cô độc. Mẹ Têrêxa và các chị vào chào ông. Ông làm thinh không
đáp. Thấy căn lều hỗn độn, bụi bặm, các chị xin phép ông dọn dẹp, ông không trả
lời. Mặc kệ! Các chị cứ bắt tay vào dọn dẹp, xếp đặt, lau chùi. Thấy trong góc
lều có một cây đèn, mẹ Têrêxa lấy ra lau chùi. Chùi sạch lớp bụi, mẹ kêu lên:
“Ồ, cây đèn đẹp quá!”. Ông lão bỗng lên tiếng: “Đó là cây đèn tôi tặng vợ tôi
nhân dịp đám cưới”. – Ông không thắp đèn lên sao?”. – Không, từ khi vợ tôi qua
đời, tôi không bao giờ thắp đèn”. – Thế ông có muốn chúng tôi tới thăm ông mỗi
ngày và thắp đèn cho ông không?”. Thấy các nữ tu tử tế, ông đồng ý. Từ đó, mỗi
chiều các chị đều ghé thăm, truyện trò và thắp đèn cho ông. Dần dà, ông trở nên
vui vẻ yêu đời. Ông nói chuyện cởi mở với các nữ tu. Ông đi lại thăm viếng hàng
xóm. Mọi người đến với ông. Căn lều hiu quạnh trở lại ấm áp. Trước kia, căn lều
tăm tối không phải vì ông không thắp đèn, nhưng vì ngọn lửa trong trái tim ông
lịm tắt. Nay căn lều sáng lên niềm vui không phải vì ánh sáng ngọn đèn dầu,
nhưng vì ánh sáng trong trái tim ông bừng lên. Trước kia ông thù oán, xa lánh
mọi người vì ánh lửa trong trái tim tàn lụi. Nay nhờ các nữ tu nhen nhúm, ngọn
lửa trong trái tim ông bừng lên và ông cảm thấy tha thiết yêu mến mọi người và
mọi người cũng tha thiết yêu mến ông.
Thứ ánh sáng kỳ diệu ấy phát xuất từ trái tim.
Ánh sáng ấy ta thấy thấp thoáng khắp các trang sách Tin Mừng. Khi người
xứ Samaria nhân hậu cúi xuống băng bó vết thương cho người bị nạn,
ánh sáng bừng lên. Hai người xa lạ nhìn vào mặt nhau và nhận ra nhau là anh em.
Chúa Giêsu mang ánh sáng này xuống trần gian. Và
Người ước mong cho ngọn lửa yêu thương cháy bừng lên soi sáng cho thế giới:
“Thày đã đến ném lửa vào trái đất, và Thày những ước mong phải chi lửa ấy đã
bùng lên!”. Lời ước mong thật tha thiết nhưng có pha lẫn ngậm ngùi. Phải chi
lửa ấy đã bùng lên có nghĩa là lửa ấy chưa bùng lên cao, chưa lan ra xa.
Thật vậy, nhìn vào tình hình thế giới, chiến
tranh không lúc nào ngơi. Thế kỷ 20 đã biết đến hai cuộc thế chiến với biết bao
thiệt hại về người về của và nhất là về tình đoàn kết. Trong thập niên 80,
chiến tranh lạnh giữa hai khối Đông-Tây chấm dứt, người ta tưởng rằng giấc mơ
hoà bình thế là đã thành sự thật. Nhưng không, chiến tranh vẫn tiếp diễn
ở Rwanda, Kosovo, ở Trung Đông… ánh sáng vẫn chưa soi tới những vùng chiến
tranh. Bóng tối hận thù vẫn còn vây phủ. Những người anh em vẫn còn chém giết
nhau.
Nhìn vào bản thân mình, ta thấy trong ta cũng còn
nhiều vùng mà ánh sáng Tin Mừng chưa soi dọi tới. Trong lòng ta vẫn còn những
ngõ ngách chứa đầy bóng tối ghen ghét, hận thù. Nên ta nhìn ra chung quanh mà ít
gặp được anh em mình.
Lời Chúa hôm nay tha thiết kêu gọi ta. Hãy khơi
cho ngọn lửa yêu thương bừng sáng lên. Hãy đẩy lùi bóng tối chiến tranh, chia
rẽ, hận thù. Hãy mở rộng tâm hồn đón nhận và ban phát yêu thương, xoá đi những
nhỏ nhen, ích kỷ. Để mọi người nhìn nhau là anh em thực sự. Bấy giờ đêm mới tàn
và ngày mới bắt đầu. Bóng tối nhường chỗ cho ánh sáng, ánh sáng rực rỡ phát
xuất từ những trái tim chan hoà yêu thương.
Lạy Chúa, xin hãy nhóm lên trong trái tim con
ngọn lửa yêu thương của Chúa. Amen.
ĐTGM.
Giuse Ngô Quang Kiệt