Hôm nay
chúng ta mừng kính thánh Phêrô và Phaolô tông đồ. Các ngài là cột trụ của Hội
Thánh. Các ngài là những viên đá tảng, đá quý để xây dựng tòa nhà Hội thánh
vững chắc và tỏa rạng cho khắp năm châu.
Các ngài là cột trụ của niềm tin cho toàn thể Hội thánh. Một
niềm tin không gì có thể lay chuyển đến nỗi “ma quỷ cũng không thắng nổi”. Một
đức tin can trường đến nỗi dầu có chịu nhiều thiệt thòi, dầu có phải trải qua
những gian truân cùng khốn: tù đầy, đói rét hay phải bôn ba rầy đây mau đó,
phải vượt qua biết bao phong ba bão tố, các ngài vẫn vui lòng chấp nhận vì được
thông phần đau khổ với Thầy Giêsu.
Hai con người này tuy được sự giáo dục khác nhau,
và hấp thụ những văn hóa khác nhau, nhưng họ lại đi chung một đường, và cùng
chung một lý tưởng. Cuộc đời các ngài đều phải lội ngược dòng để làm lại cuộc
đời, để thay đổi cách sống sao cho phù hợp với niềm tin của mình.
Thực vậy, nhìn vào đời sống của hai trụ cột của
Hội thánh, chúng ta thấy: một Phêrô đã từng sa ngã. Ông đã từng can ngăn không
muốn cho Chúa nộp mình chịu chết. Ông đã đi đến tận tùng của sa ngã là hành vi
chối Chúa đến ba lần trong cùng một đêm. Một Phaolô đã hăng say lùng bắt các
môn đệ của Chúa. Chính ông đã đồng loã với bọn quá khích ném đá vị tử đạo đầu
tiên là Stephano. Thế nhưng, ý Chúa nhiệm mầu. Tình yêu của Chúa đã thắng vượt
những yếu đuối của Phêrô và Phaolô. Chúa đã dùng muôn nghìn cách để đổi đời các
ngài. Chúa đã tạo cho các ngài cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Chúa đã nói cùng
Phêrô: “một khi con trở lại hãy củng cố đức tin của anh em con”.
Theo Thánh Kinh kể lại: Sau khi chối Thầy lần thứ
ba, từ trên pháp đình Chúa nhìn xuống Phêrô, Ngài biết hết! Phêrô chột dạ.
Phêrô nhớ lại lời Thầy: “Nội trong đêm nay, trước khi gà gáy con đã chối Thầy
ba lần”. Tức thì, Phêrô lầm lũi ra khỏi pháp đình, nước mắt tuôn trào, tâm hồn
trĩu nặng, một cái gì đó đã chết trong ông. Vâng, đã chết rồi, niềm tự hào, tự
tin quá mức. Còn lời nào biện minh cho hành động hèn nhát của ông. Còn đâu lời
khẳng khái: “mọi người có bỏ Thầy, riêng con thì không bao giờ”. Ông chỉ là cát
bụi, ông biết mình chỉ là cát bụi, yếu hèn và rất dễ sa ngã. Nhưng đêm hôm đó,
một biến cố trọng đại đã "đổi mới" tâm hồn Phêrô. Lòng ăn năn bộc
phát và lòng khiêm nhường chân thành đã biến Phêrô thành người thuyền trưởng
trên con tàu Giáo hội.
Còn Phaolô thì sao? sau khi ngã ngựa đớn đau bởi
một luồng sáng chói lòa. Mắt ông không còn thấy gì nữa, ông như kẻ bị mù trong
ba ngày. Nhưng thật ra, tâm hồn ông lại sáng. Ông đang thấy và thấy rất rõ. Đó
là Đức Giêsu, Người đã Sống lại thật, lên trời ngự bên hữu Chúa Cha. Đó là sự
thật mà ông phải chấp nhận. Một sự thật mà từ nay ông phải làm chứng về những
điều đã nghe, đã thấy và đã biết.
Vâng, có thể nói, nhờ sự đổi mới cuộc đời của
Phêrô và Phaolô mà cả thế giới được đổi mới. Văn hóa ky-tô giáo đã làm mới lại
bộ mặt địa cầu. Có thể nói ở đâu đó còn có những người chưa tin vào Chúa nhưng
họ đã được thấm nhuần văn hóa Kitô giáo. Ở đâu đó vẫn còn đó những người được
đổi mới cuộc đời nhờ vào lời Chúa và sức mạnh của tin mừng. Ở đâu đó vẫn còn đó
những tâm hồn thất vọng, lầm than họ đã bừng lên niềm hy vọng nhờ những giá trị
tin mừng mà Kitô giáo mang lại cho họ.
Mừng kính hai thánh tông đồ Phêrô và Phaolô, mỗi
người chúng ta được mời gọi tiếp nối truyền thống của các tông đồ mang tin mừng
đến khắp cùng trái đất. Mỗi người chúng ta cũng là những viên đá sống động, góp
phần xây dựng tòa nhà Hội thánh. Dù nhỏ bé, yếu hèn và bất lực, nhưng Chúa sẽ
dùng tùy theo nhu cầu của Ngài. Chính Ngài sẽ đổi mới cuộc đời chúng ta bằng ân
sủng và tình thương của Ngài, để nhờ đó chúng ta cũng có khả năng đổi mới môi
trường chúng ta đang sống. Đồng thời chúng ta hãy cầu nguyện nhiều hơn cho Đức
Thánh Cha, cho các giám mục là những Đấng kế vị thánh Phêrô và các tông đồ. Xin
Chúa ban thêm sức mạnh, nghị lực và ơn khôn ngoan, để các ngài luôn là điểm tựa
cho niềm tin của chúng ta. Amen
(Lm. Giuse Tạ Duy Tuyền)