Nghe nói
về một phép lạ, hoặc đọc truyện phép lạ, chẳng hạn phép lạ Chúa Giêsu làm cho
con trai duy nhất của bà góa thành Nain đã chết được sống lại, (thành
Nain hiện nay vẫn tồn tại, nằm dưới chân núi Tabo, cách thành Nazarét nơi gia
đình thánh gia cư ngụ độ 10 cây số) trước
sự chứng kiến của các tông đồ và tất cả những người tham dự đám tang của người
con trai này trong Phúc âm hôm nay, chắc chắn đa số người nghe hay đọc không dễ
dàng tin theo. Lý do đơn giản là vì quyền làm cho kẻ chết sống lại không thuộc
người trần gian, và trong loài người khó có ai đã chết thực sự, có thể sống
lại. Như vậy vấn đề phép lạ, và nhất là phép lạ kẻ chết sống lại trước hết chỉ
thuộc về phạm vi đức tin của các tôn giáo và những tín đồ trong các tôn
giáo ấy.
Vì là
thực tại của đức tin, nên để tin tính xác thực của phép lạ, con người cần phải có đức tin
vào Đấng có quyền làm phép lạ, nhất
lạ phép lạ cải tử hoàn sinh. Trước phép lạ Chúa Giêsu làm cho người con trai bà
góa thành Nain sống lại, tất cả những người chứng kiến hôm đó đều tin. Họ sửng
sốt lạ lùng kêu lên ca tụng Thiên Chúa: “Một tiên tri cao cả đã xuất hiện giữa
chúng ta, và Thiên Chúa đã thăm viếng dân Người.” Họ là các tín hữu đầu tiên
của Chúa Giêsu.
Những phép lạ
Chúa Giêsu làm cho kẻ chết sống lại có rất ít trong Phúc âm. Người ta đọc thấy
rải rác như Chúa làm cho đứa con gái độ mười tuổi của ông Gia-ia sống lại.
Trong số những kẻ chứng kiến, trước đó đa số xem khả năng “chữa lành” của Chúa
Giêsu là chuyện buồn cười không tưởng! (Mc
5:22-24 & 35-42) Đến chuyện động trời hơn, trước sự chứng
kiến của rất nhiều người Do Thái và bạn bè gia đình của anh Lazarô đã chết, em
của Matta và Maria, quen gọi gia đình Chúa yêu ở Bethania, được Chúa Giêsu
truyền cho sống lại và đi ra từ trong mồ, tay chân còn quấn khăn liệm. (Jn 11:1-43) Vậy mà những người lãnh đạo đạo Do
Thái vẫn không tin, lại còn tìm hạch sách và muốn giết luôn cả Lazarô lẫn Chúa
Giêsu. Phép lạ vĩ đại này đụng đến cốt lõi đạo Do Thái như một thử thách của
niềm tin và giá trị đích thực của đạo, khiến họ chẳng những không muốn tin, mà
còn tìm cách hủy diệt chứng cớ.
Người ta
còn phải chứng kiến một phép lạ vô cùng vĩ đại khác: Đó là phép chính Chúa
Giêsu tự mình sống lại sau ba ngày đã chết trong mồ. (Mc 16:1-19)Chính
phép lạ này đã làm nên Đạo Kitô. Rất nhiều kẻ tin ngay từ đầu cho đến hôm nay
đã mất mạng vì niềm tin này. Chúng ta có thể nói: Không ai có thể có đức tin vào
Chúa Kitô phục sinh, nếu không được chính Người tặng ban và làm cho trở lại,
bước theo và gắn bó đời sống của họ vào Người. Các
vị thánh tử đạo tiên khởi và tất cả các thánh qua giòng lịch sử đều trải qua
tiến trình đức tin một cách mạnh mẽ, vững chắc và anh hùng vào Chúa Kitô phục sinh.
Vấn đề
khác tác động trực tiếp vào những kẻ tin phép lạ cải tử hoàn sinh mà Chúa Giêsu
thực hiện, không do sự chứng kiến, nhưng
đến từ sự hoán cải và biến đổi chính mình do quyền năng và tình thương của
Thiên Chúa. Có thể nói đây là trường hợp của tất cả các tín hữu đang
theo Chúa Kitô, đúng hơn là các tín hữu Kitô giáo. Dĩ nhiên vẫn là vấn đề của
đức tin, nhưng là đức tin
thực hành của Đạo. Nói thế có nghĩa là qua tiến trình đức tin của
chính mình, họ dần dần khám phá ra sự hoán cải và biến đổi đời sống, có thể
nhanh do một biến cố mạnh mẽ tác động trực tiếp cuộc sống (thí dụ như bệnh tật và ơn chữa
lành), nhưng thường thì một cách tiệm tiến như một sự tỉnh thức của cuộc
đời do ơn thánh Chúa.
Ngoài
ra, nếu phải dùng một danh từ cụ thể để diễn tả tôn giáo, gọi là “hệ thống tôn
giáo” bao gồm tín lý, luân lý và phụng vụ, thì chính hệ thống này tự nó là một
tiến trình hoán cải và biến đổi, tức phép lạ cải tử hoàn sinh; và những kẻ tin
bước vào hệ thống ấy cũng đang bước trên con đường biến đổi từ bóng tối đến ánh
sáng, từ tội lỗi đến sự thánh thiện, từ sự chết đến sự sống. Sống đức tin Kitô
giáo chính là sống phép lạ cải tử hoàn sinh từng giây từng
phút liên tục trong cuộc đời trên tiến trình của đức tin.
Như thế,
vấn đề đặt ra không còn là tính xác thực của phép lạ, nhất là phép lạ kẻ chết
sống lại, mà chính là mỗi
người chúng ta ngay từ khi nhận được đức tin vào Thiên Chúa, đang sống cái thực
tại sự sống “phục sinh” của mình, giống như người thanh niên con trai
của bà góa thành Nain sau khi được sống lại vậy. Nếu có đặt vấn đề của phép lạ,
thì chỉ cần tự vấn đời sống chính mình xem còn sống hay đã chết trong tiến
trình của đức tin vào Thiên Chúa qua việc thực hành đạo, tức thực hành đức tin
của mình.
Là con
người, chúng ta được biến đổi, tức nhận phép lạ từ Thiên Chúa. Chúng ta không
có quyền buộc hay xin Thiên Chúa biến đổi theo ý của chúng ta. Chúa Giêsu nhìn
thấy đám tang người con trai duy nhất của bà góa và Người động lòng thương, nên
đã làm phép lạ. Bà góa chưa kịp van xin, nhưng tình thương của Thiên Chúa đã
tràn ngập trên con trai và chính bà. Thật là lạ lùng! Đây cũng chính là tính
cách lạ lùng và nhưng không của đức tin vào Thiên Chúa. Điều quan trọng là
chúng ta có sẵn sàng dừng lại để Thiên Chúa biến đổi chính mình hay không, cho
dù đã có đức tin vào Ngài. Và một khi đã sẵn sàng, thì phép lạ cải tử hoàn sinh
chính là sự sống phục sinh đang nối kết chúng ta với sự sống của Thiên Chúa đó.
Lm. Raphael Xuân Nguyên