Trong những Chúa nhật vừa qua, chúng ta đều được nghe Tin Mừng
trích từ Phúc âm thánh Gio-an, chương 6. Nội dung của chương này, trước hết là phép lạ
nhân bánh cho năm ngàn người ăn no. Sau
đó là cuộc tranh luận giữa Chúa Giê-su và người Do Thái xung quanh đề tài Bánh
Hằng Sống. Những vấn nạn của người Do
Thái được ghi trong Tin Mừng, thực ra cũng là những vấn nạn của con người ở mọi
thời đại về những mầu nhiệm Ki-tô giáo, nhất là mầu nhiệm Thánh Thể. Quả vậy, xung quanh chúng ta hôm nay, có biết
bao người đang đặt ra những câu hỏi về sự hiện hữu của Thiên Chúa; về cuộc đời,
sự chết và sống lại của Chúa Giê-su; về Giáo hội; về các Bí tích, về thiên đàng
và hỏa ngục. Điều này không có gì lạ, bởi
vì những việc làm của Thiên Chúa không thuộc cùng một phạm trù với hoạt động của
loài người, và những gì Ngài thực hiện là bởi quyền năng của Ngài. Tin vào Thiên Chúa là tin vào Đấng có thể làm
mọi sự, là Đấng làm cho cái không thể trở thành điều có thể.
Trước những lời giáo huấn của Chúa Giê-su về Bánh Hằng Sống, nhiều
người Do Thái coi là chói tai và họ bỏ, không muốn theo Người nữa. Trong
số này, có cả những môn đệ, tức là những người đã được Chúa chọn và đã theo
Chúa một thời gian dài. Trước tâm trạng hoang mang của những người
còn lại, Chúa Giê-su hỏi nhóm Mười hai, tức là các tông đồ: “Anh em có
muốn bỏ đi không?” Thánh Phê-rô là người lên tiếng trả lời: “Thưa
Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự
sống đời đời.” Chúa Giê-su chắc chắn được an ủi rất nhiều qua câu trả lời của
thánh Phê-rô. Đây vừa là một lời tuyên xưng đức tin, vừa
là lời đoan hứa trung thành. Lòng trung thành với Chúa không chỉ được
thể hiện lúc Người được tôn vinh, nhưng còn trong những thời điểm bi đát của
Người. Vào lúc nhiều người muốn bỏ đi, Phê-rô
và Mười hai tông đồ vẫn ở lại, dẫu rằng các ông chưa thể hiểu hết ý nghĩa của
giáo huấn về Thánh Thể.
Giữa những vấn nạn hóc búa của con người thời đại hôm nay, người
tín hữu cần được huấn luyện để trưởng thành trong đức tin và có thể trình bày đức
tin của mình, như thánh Phê-rô viết: “Anh em hãy luôn sẵn sàng trả lời
cho bất cứ ai chất vấn về niềm hy vọng của anh em. Nhưng phải trả lời với sự hiền hòa và lòng
kính trọng” (1
Pr 3,15-16). Tuy vậy, để có thể trình bày đức tin của
mình, trước hết, Ki-tô hữu phải xác tín vào sự hiện hữu của Thiên Chúa trong cuộc
đời, cũng như vào tình yêu thương của Ngài đối với nhân loại nói chung và cá
nhân mỗi người nói riêng. Trong mọi hoàn cảnh, Chúa luôn chờ đợi nơi
chúng ta lòng trung thành. Trước hết là trung thành với những lời
tuyên thệ trước khi lãnh nhận Bí tích Thanh tẩy, sau đó là trung thành với giáo
huấn của Chúa. Giáo huấn này được chuyển tải đến với
chúng ta qua các thừa tác viên của Giáo hội.
Suốt bề dày lịch sử, Thiên Chúa luôn trung thành với con người,
kể các khi con người thất tín. Thánh Phao-lô đã viết cho ông
Ti-mô-thê: “Nếu ta kiên tâm chịu đựng, ta sẽ cùng hiển trị với Người. Nếu
ta chối bỏ Người, Người cũng sẽ chối bỏ ta. Nếu ta không trung tín, Người vẫn một lòng trung tín, vì Người
không thể nào chối bỏ chính mình” (2 Tm 2,12-13). Nếu Thiên Chúa là Đấng
luôn trung thành, thì lòng dạ con người lại hay thay đổi. Lịch
sử cứu độ đã chứng minh điều đó. Bài đọc I kể lại Đại hội toàn dân do ông
Giô-suê tổ chức, vào thời điểm vừa tiến qua sông Gio-đan, chuẩn bị vào Đất hứa.
Đây là dịp để dân riêng của Chúa nhìn lại
những bất trung trong quá khứ của hành trình sa mạc. Trước
lời hiệu triệu của ông Giô-suê, dân chúng đã đồng thanh tuyên thệ một lòng
trung thành với Chúa. Mỗi chúng ta cũng được mời gọi nhìn lại lịch sử
cuộc đời cá nhân cũng như tập thể, để điều chỉnh lối sống đức tin của mình,
đoan hứa trung thành với Chúa và đi theo đường lối của Người.
Trung thành với Chúa, chúng ta cũng phải trung thành với nhau
trong mối tương quan hằng ngày. Trong bối cảnh xã hội Việt Nam hôm nay,
lòng trung thành bị coi nhẹ. Người ta dễ dàng chối bỏ những gì đã cam
kết, và sẵn sàng phản bội nhau vì lợi lộc trước mắt. Thánh Phao-lô khuyên giáo dân Ê-phê-sô trung
thành với Chúa. Ngài dùng hình ảnh đời sống hôn nhân gia
đình để diễn tả sự kết hợp gắn bó giữa Đức Ki-tô và Giáo hội của Người. Khi
lãnh nhận Bí tích Thanh tẩy, chúng ta hứa trung thành với Chúa, từ bỏ ma quỷ và
tội lỗi. Trong hành trình cuộc đời, đã nhiều lần chúng
ta đã “lỗi hẹn” với Chúa. Nhìn
lại bản thân và xét mình trước mặt Chúa sẽ giúp chúng ta luôn trung thành với
Người.
Trong đời sống chúng ta, nhất là vào những thời khắc bi thương của
cuộc đời, Chúa đang hỏi mỗi người chúng ta: “Con có muốn bỏ Thầy mà đi
không?” Xin cho chúng ta có đủ can đảm để thưa
như thánh Phê-rô: “Bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có
những lời ban sự sống đời đời.” Được
như vậy thì thật hạnh phúc cho chúng ta.
TGM Giu-se Vũ Văn Thiên