ÁI MỘ
NHỮNG SỰ TRÊN TRỜI
Thủ lãnh của một bộ tộc
nằm hấp hối trên giường. Ông cho gọi ba người
thân cận đến và nói: Ta phải chọn một người
kế tục.
Các ngươi hãy leo lên đỉnh núi thiêng liêng của chúng ta
và mang về đây cho bộ tộc một món quà quý giá nhất.
Người thứ nhất mang về
một thỏi vàng lớn. Người thứ hai mang về
một viên ngọc quý. Người thứ ba trở về
tay không.
Ngạc nhiên, vị tù trưởng
hỏi: món quà quý giá của ngươi đâu?
Anh điềm tĩnh trả lời:
khi tôi lên tới đỉnh núi, tôi thấy ở phía bên kia một vùng đất phì nhiêu màu mỡ,
tại đó dân chúng có thể có một cuộc sống sung túc tốt đẹp.
Thủ lãnh nói: Ngươi sẽ
nối nghiệp ta vì ngươi đã mang về món quà quý giá nhất là một viễn tượng tương
lai tốt đẹp.
Chúa Giêsu về trời mở
ra một viễn tượng tương lai tốt đẹp là hạnh phúc thiên đàng. Người đi trước mở đường và dẫn chúng ta lên theo Người.
Tin Mừng thuật lại
hai sự kiện song hành: Chúa Giêsu lên trời và lệnh truyền rao giảng Tin Mừng. Sự kiện Chúa Giêsu lên trời, Tin Mừng thánh Marcô ghi lại rất vắn tắt:
Chúa lên trời và ngự bên hữu Thiên Chúa. Tin mừng Matthêu nói
đến lệnh truyền: Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa
cho họ nhân danh Chúa Cha Chúa Con và Chúa Thánh Thần. Còn theo sách Công vụ Tông đồ, Chúa Giêsu lên trời sau khi sống lại được
40 ngày, và nơi lên trời là núi Cây Dầu. Thực ra sau khi Chúa
Giêsu sống lại, Người đã lên trời rồi theo kiểu nói của Kinh Thánh, nghĩa là
Người bước vào cõi vinh quang của Chúa Cha, Người ngự bên hữu Chúa Cha, mặc lấy
vinh quang và quyền năng của Chúa Cha. Trong 40 ngày sau sống
lại, Chúa Giêsu hiện ra nhiều lần để dạy dỗ và củng cố đức tin của các Tông Đồ.
Giáo hội đã được thiết
lập nay được củng cố để được sai đi. Như vậy sự kiện lên
trời mà phụng vụ Giáo Hội kính nhớ hôm nay có ý nghĩa sâu xa. Nó chấm dứt thời gian Chúa hiện diện giữa nhân loại bằng thân xác, chấm dứt
thời gian huấn luyện các Tông Đồ. Một thời điểm có tính
cách quyết định của lịch sử cứu độ là Chúa Giêsu ban những giáo huấn cuối cùng, trao những chức vụ phải thi hành
trong Giáo hội, chuẩn bị cho các Tông đồ thi hành sứ mạng chứng nhân của Đấng
phục sinh trong thế giới.
Chúa Giêsu lên trời.
Những chữ lên trời bị chi phối bơi cách suy nghĩ có giới hạn của chúng ta. Theo
cách suy nghĩ đó,các biến cố xảy ra luôn luôn được gắn liền với các vị trí
trong không gian. Thực ra trời đây không phải là một nơi và lên không có nghĩa
là nơi đó ở trên cao. Lên trời ở đây không hiểu theo nghĩa địa lý vì trời hay
thiên đàng là một trạng thái hơn là một nơi chốn. Chúng ta đang sống trong
không gian và thời gian nên định vị trí mọi sự theo hai trục đó. Điều cốt yếu
mà Thánh kinh muốn dạy về mầu nhiệm Thăng Thiên là Đức Kitô đã ra khỏi thế giới
trần thế bị tội lỗi làm nhiễm độc và một ngày kia sẽ tiêu tan để tiến vào một
thế giới mới, trong đó Thiên Chúa ngự trị tuyệt đối và vật chất đã biến đổi,đã
thấm nhuần tinh thần.
Từ nay trở đi, Người
sẽ hiện diện với chúng ta một cách vô hình. Với quyền năng của
Chúa Thánh Thần, thân xác Chúa Giêsu đã được thần khí hóa và đi vào cõi vĩnh hằng
của Chúa Cha. Sự hiện diện này thâm sâu hơn và hiệu năng
hơn. Khi còn ở trong thân xác, Chúa Giêsu chỉ ở bên
cạnh một số người thôi. Từ nay, với quyền
năng Thánh Thần, Người sẽ hiện diện trong lòng con người, trong tâm hồn tất cả
những ai tin vào Người. Chúa Giêsu lên trời. Điều đó dạy ta biết ngoài cõi đời này còn có một nơi chốn khác. Ngoài cuộc sống này còn có một cuộc sống khác. Ngoài những giá trị đời này còn có những giá
trị khác. Trời là nơi hạnh phúc
không còn khổ đau. Trời là nơi cuộc sống vĩnh viễn không bị tiêu
diệt. Trời là nơi tất cả mọi
giá trị đạt đến mức tuyệt đối. Trời là nơi con người
trở thành thần thánh, sống chung với thần thánh. Như thế trời là niềm
hy vọng của con người. Con người không còn bị trói chặt vào trần
gian. Định mệnh của con người
không phải chỉ là đớn đau sầu khổ. Số phận con người
không phải sinh ra để rồi tàn lụi. Trời cho con người
một lối thoát. Trời mở ra cho con
người một chân trời hạnh phúc. Trời cho con người cơ hội triển nở
đến vô biên.
Trời nâng cao địa vị con người. Có trời, con người không còn bị xếp ngang hàng với loài vật. Loài vật sinh ra để tàn lụi. Con người sinh ra để triển nở, để vượt qua số phận, để đạt tới địa vị con
Thiên Chúa. Có trời, con người sẽ
được nâng lên ngang hàng thần thánh.
Tuy nhiên, trời không
phải xây dựng trong mây trong gió, nhưng được xây dựng trong cuộc sống trần
gian. Trời không phải là cõi mơ mộng viễn vông,
nhưng đã bắt đầu ngay trong thực tế cuộc đời hiện tại. Chính vì thế mà hai thiên thần áo trắng đã bảo các môn đệ đừng đứng nhìn
trời mãi làm chi, nhưng phải trở về mà lo chu toàn nhiệm vụ. Chính vì thế mà trước khi lên trời, Chúa căn dặn
các môn đệ hãy đi làm việc cho Nước Chúa. Sống và làm việc ở trần
gian, đó là một nhiệm vụ phải chu toàn. Hoàn thành nhiệm vụ ở
trần gian, đó là điều kiện để đạt tới hạnh phúc nước trời. Chính Chúa Giêsu cũng đã chu toàn nhiệm vụ ở trần gian rồi mới lên trời. Nhiệm vụ đó là đi gieo Tin Mừng khắp nơi. Đi đến đâu là thi ân
giáng phúc đến đó. Đi đến đâu là làm cho hạt yêu thương nảy mầm
lên màu xanh sự sống đến đó.
Người môn đệ của Chúa
sống giữa trần gian, yêu mến trần gian, xây dựng trần gian. Vì trần gian là nơi Chúa sai ta đến làm việc. Tuy nhiên ta làm việc ở trần gian mà lòng vẫn hướng lên quê trời. Yêu mến trần gian vì nước trời. Yêu mến trần gian để
biến trần gian thành nước trời. Sống giữa thế gian,
chúng ta “ái mộ những sự trên trời” như lời kinh hạt: “Thứ năm thì ngắm, Ðức
Chúa Giêsu lên trời. Ta hãy xin cho được
ái mộ những sự trên trời.” Nhưng vẻ đẹp trên trời là vẻ đẹp của tâm hồn,
tình yêu Thiên Chúa và tha nhân, vẻ đẹp nghèo khó Phúc Âm, khiêm nhường, đơn
sơ, thanh tịnh. Đây là vẻ đẹp và sự
quyến rũ của nhân đức, một vẻ đẹp hoàn toàn khác với những vẻ đẹp và sự quyến
rũ thuộc trái đất. Nhiều người đã bỏ ra hằng trăm, hàng ngàn,
hàng vạn Mỹ kim để làm đẹp, để khoa trương sự giàu có và để được người khác ca
tụng. Nhiều người không sợ trải qua những cuộc giải
phẫu nguy hiểm, đau đớn cốt sao để thấy mình đẹp hơn, để thấy mình hơn người
khác. Nhiều người đã sẵn sàng chấp nhận những thách
đố lớn lao để chạy đua vào những chiếc ghế quyền lực. Nhưng ít ai bỏ ra một giờ, một ngày, một tuần, một tháng, hoặc một năm để
lo tu sửa và chỉnh trang lại vẻ đẹp của tâm hồn.
Trên thực tế, tình
yêu Thiên Chúa, tình yêu tha nhân, đức nghèo khó, đức đơn sơ, và đức trong sạch
là những đòi hỏi rất cần thiết để đem lại hạnh phúc cho mỗi người, mỗi cộng
đoàn, mỗi dân nước. Ðó là những gì cụ thể
có thể giúp con người chiếm hữu được vĩnh hằng. Rất tiếc, đó cũng là
những gì mà nhiều người từ khước, bởi vì chúng không phù hợp với nhãn quan và
suy tư của con người.
Giáo Hội đã thôi thúc
và khuyến khích mỗi Kitô hữu hãy tìm kiếm và yêu mến những sự trên trời. Cầu xin cho được ơn ái mộ là cầu xin Thánh Linh khai mở tâm hồn và trí tuệ
để chúng ta có thể nhìn, và có thể hiểu được vẻ cao quí của những giá trị tinh
thần ấy. Nhận thức về thế giới
tâm linh là một nhận thức ngoài tầm hiểu biết của trí tuệ tự nhiên con người. Những gì thuộc về thần linh là thần linh. Con người cần được
soi dọi và khai mở bởi sức mạnh huyền nhiệm của Thánh Thần. Chỉ khi nào trí óc ta, trái tim ta được Ngài khai mở, lúc ấy ta mới nhận
ra, mới hiểu thấu thế nào là sự cao xa, dài rộng của vẻ đẹp tinh thần, của những
giá trị đạo đức.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa về trời, không
chỉ để dọn chỗ mà còn là mở ra một viễn tượng hạnh phúc của trời cao.
“Xin cho chúng con ái
mộ những sự trên trời,” để chúng con không bị chôn bám vào thế gian chóng qua và phù du này. Và để chúng con biết tìm kiếm những giá trị
cao quí của tinh thần, và để chúng con yêu mến và sống với cuộc sống ấy. Vì đó là những gì mà chúng con có thể tìm kiếm, mua sắm và đem vào được
nơi vĩnh hằng. Nơi mà chúng con sẽ gặp
được Chúa là nguồn mạch sự sống, hoan lạc, và hạnh phúc viên mãn của chúng con.
Amen.
Lm Giuse Nguyễn
Hữu An