HOÁN CẢI
Có
hai anh em ruột kia rất thương nhau, thông cảm nhau, và cùng có một mơ ước cao
đẹp là sẽ sống một cuộc đời hết sức thánh thiện.
Lớn
lên, người anh cưới vợ, sinh con, chăm chỉ làm ăn và cũng không quên những bổn
phận đạo đức hàng ngày. Còn người em thì
đi tu, thành một thầy dòng ngày ngày đi khắp nơi giảng đạo và giúp đỡ những người
nghèo.
Rồi
một ngày kia người em làm thầy dòng trở về quê thăm lại anh mình. Hai anh em nói chuyện với nhau thật nhiều về
cuộc sống và tâm tư của mình. Người anh
khám phá ra rằng ngày xưa hai anh em tâm đầu ý hiệp như thế, mà sao bây giờ lại
khác nhau quá xa: người em thì vẫn thích thánh thiện như xưa và còn thánh thiện
hơn xưa nữa, còn mình thì sao quá tầm thường không còn chút mơ ước nào về lý tưởng
thánh thiện ngày xưa nữa.
Người
anh tìm đến một vị ẩn sĩ để hỏi cho biết nguyên do sự khác biệt ấy. Vị ẩn sĩ không trả lời thẳng mà dùng những
hình ảnh thiên nhiên để giải thích cho anh:
-
Trước tiên là đám mây trên trời: thường thường bầu trời ngày nào cũng có những
đám mây, nhưng không có đám mây ngày nào giống đám mây ngày trước. Cũng là mây, nhưng mây ngày nay khác mây ngày
hôm qua.
-
Kế đến là một cái cây xanh: nó vẫn luôn luôn là cây thông xanh rì, nhưng năm
trước nó nhỏ hơn, năm nay nó đã lớn hơn và cao hơn một tí, năm sau nó sẽ lớn và
cao hơn tí nữa. Có nhiều cái lá của năm
trước mà năm nay không còn, và có nhiều chiếc lá của năm nay sẽ rụng vào năm tới
để thay bằng những chiếc lá khác.
-
Và sau cùng chính là thân xác con người: các tế bào trong thân xác con người
luôn luôn thay đổi: có cái chết đi và có cái sinh ra thêm. Khoa học tính rằng cứ sau 7 năm thì thân xác
ta hoàn toàn đổi mới không còn một tế bào nào của 7 năm trước đây nữa: sợi tóc,
móng tay, làn da của ta năm nay hoàn toàn không chứa một tế bào nào của sợi
tóc, móng tay và làn da của 7 năm trước.
Và
tới lúc đó vị ẩn sĩ mới kết luận: tâm hồn con người cũng thế: muốn lớn lên, muốn
tươi trẻ mãi, muốn hăng say sinh động thì mỗi ngày cũng phải bỏ những yếu tố xấu
và đồng thời thu vào những yếu tố tốt. Không
đào thải đi và không thu nhận vào thì nó sẽ chết khô như một thân cây chết cứng
chứ không còn là một thân cây sống động vươn lên nữa. Cái diễn trình đào thải và tiếp nhận ấy chính
là cuộc hoán cải, cần phải hoán cải liên tục. Sở dĩ người anh cảm thấy mình tầm thường, khô
cằn vì anh ta bấy lâu nay đã tự mãn với những cái mình đang có, không muốn bỏ
đi cái nào và cũng không mong thu thêm cái nào nữa.
Câu
chuyện tới đây kể ra cũng đủ kết thúc. Nhưng
người anh còn muốn tìm hiểu rõ ràng hơn nên hỏi tiếp:
-
Làm thế nào để loại bỏ những cái xấu trong tôi? Nó nhiều quá và nó đã bám quá chặt vào con người
tôi? Vị ẩn sĩ trả lời: quan hệ nhất là đức
tin và tư tưởng: tuy đời mình có nhiều tội lỗi, nhưng ta đừng quá chú ý tới nó,
đừng để mình bị nó ám ảnh, đừng nghĩ nhiều tới nó. Nếu lỡ phạm tội hãy sám hối, tin tưởng vào sự
tha thứ của Chúa, rồi bỏ quên nó đi, phải coi thường nó. Đầu óc mình sẽ được thanh thản khỏi những điều
xấu.
-
Còn làm thế nào để thu nhận những điều tốt, người anh hỏi tiếp? Vị ẩn sĩ cũng trả lời: cũng quan trọng ở đức
tin và tư tưởng: phải quí chuộng những điều tốt, phải luôn nghĩ tới nó, phải để
cho nó ám ảnh tâm trí mình và phải mơ ước thực hiện cho kỳ được những điều tốt,
và tin rằng Thiên Chúa sẽ giúp mình thực hiện được.
Người
anh trong câu chuyện trên phản ảnh tâm trạng của chúng ta:
-
Cuộc sống của chúng ta có thể nói là cứ mãi mãi ở thế bình bình: chúng ta không
đến nỗi xấu lắm mà cũng không được tốt lắm. Cái thế bình bình đó khiến chúng ta giống như
một thân cây bị chai: không chết khô mà cũng không có sức sống vươn lên.
-
Tại vì mỗi ngày chúng ta không biết cố gắng loại bớt khỏi ta những gì là xấu,
là khuyết điểm, là tội lỗi và đồng thời cũng không cố gắng đón nhận những gì là
tốt, là cao, là lý tưởng hơn. Nghĩa là
vì chúng ta không chú ý thực hiện sự hoán cải hằng ngày cho nên hết ngày này
sang ngày khác cuộc đời của chúng ta vẫn cứ chai lì, tầm thường, vô vị.
-
Muốn cho cuộc sống có đà vươn lên thì phải thực hiện sự hoán cải ấy:
Mỗi
ngày loại dần những cái xấu bằng cách đừng nghĩ tới nó, đừng tiếp xúc với nó, đừng
mơ tưởng tới nó. Mỗi ngày đón nhận thêm
những điều tốt bằng cách đi tìm nó, chú trọng tới nó, mơ ước nó và cố gắng chiếm
đoạt nó.
Bấy
nhiêu thôi xét ra cũng đủ là một chương trình dài hạn cho chúng ta chẳng những
trong mùa chay này mà còn trong suốt cả cuộc đời chúng ta.
Trích
trong Sợi Chỉ Đỏ