CON
NGƯỜI TRỞ NÊN VĨ ĐẠI NHỜ CẦU NGUYỆN
Pascal là một nhà bác học nổi tiếng và cũng là một nhà triết gia
lỗi lạc, ông đã có một câu nói thời danh để đời như sau: “Con người chỉ vĩ đại
khi họ cầu nguyện.”
Thật
vậy, con người là loài thụ tạo cao quý nhất mà Thiên Chúa dựng nên. Con
người có giá trị trổi vượt trên các loài thụ tạo khác. Tuy nhiên, con người chỉ có thể trở nên vĩ đại
nhờ có một mối tương quan mật thiết với Đấng là chủ tể của mình ngang qua đời sống
cầu nguyện. Bởi vì cầu nguyện là chiếc cầu nối liền
giữa Thiên Chúa và con người. Cầu nguyện làm cho con người tìm ra được nguồn
cội, cùng đích của cuộc đời. Cầu nguyện cũng giúp cho con người biết mình
phải làm gì và khước từ điều gì.
Hôm nay, Tin Mừng thuật lại việc Đức Giêsu ngay từ sáng sớm, người
lánh sang một nơi thanh vắng để cầu nguyện sau một ngày làm việc mệt nhọc với sứ
vụ và tiếp tục với hành trình rao giảng Tin Mừng mới. Điều
này cho thấy: cầu nguyện là việc vô cùng cao quý và quan trọng trong hành trình
loan báo Tin Mừng của Đức Giêsu cũng như người môn đệ.
1.
Cầu nguyện không ngừng
Đã có lần, Đức Giêsu nghe các môn đệ của mình kể về thành tích
mà các ông đạt được sau những ngày vất vả vì sứ vụ. Các
ông trở về trong hân hoan và khoe với Ngài về thành tích đạt được: thành công
trong việc chữa lành bệnh tật, nhiều người nghe lời các ông giảng và ngay cả ma
quỷ cũng phải khuất phục (x. Mc 6, 30-31).
Tuy nhiên, Đức Giêsu đã không khen ngợi các ông, Ngài cũng chẳng
đề nghị các ông tiếp tục thi hành. Và hoàn toàn không mở tiệc linh đình để
tuyên dương kết quả! Nhưng Ngài nói với các ông: “Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi
đôi chút” (Mc 6, 31). Nghỉ ngơi ở đây có nghĩa là trở về với
Thiên Chúa và với bản thân trong sự thinh lặng nội tâm sâu xa.
Còn khi dạy các Tông đồ cầu nguyện, Ngài nói: “Phải cầu nguyện luôn mãi không ngừng nghỉ” (Lc
18,1); chỗ khác Ngài truyền lệnh: “Hãy tỉnh thức và cầu nguyện” (Mc
14,38). Hơn nữa, khi nói về giới hạn của con người
và tầm quan trọng của cầu nguyện, Ngài mặc khải: “Không có Thầy, chúng con không thể làm được gì” (Ga
15,5).
Hay để khơi lên niềm tín thác vào Thiên
Chúa là Đấng xót thương, Đức Giêsu khẳng định: “Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ
tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ được mở cho” (Mt 7,7).
Như vậy, đời sống cầu nguyện là nền tảng để xây dựng đời sống
Tông đồ nơi người môn đệ. Cầu nguyện chính là hồn sống, là thước
đo để biết được người Tông đồ thi hành sứ vụ vì ai, cho ai và mục đích gì! Cầu
nguyện còn để xác định rõ: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên.” Nói cách khác, đời sống cầu nguyện được
ví cá cần nước, cây cần ánh sáng, con người cần hơi thở.
2.
Mẫu gương cầu nguyện nơi Đức Giêsu
Khi thấy được tầm quan trọng không thể thiếu của đời sống cầu
nguyện, nên Đức Giêsu không chỉ dạy các môn đệ cầu nguyện, nhưng chính Ngài đã
làm gương về đời sống cầu nguyện.
Thật vậy, Ngài luôn luôn cầu nguyện trước, trong và sau khi làm
bất cứ việc gì. Ngài cầu nguyện trong sa mạc; nơi hội đường;
trên triền núi; ngoài bãi biển….
Hôm nay, thánh Máccô một lần nữa cho ta thấy Đức Giêsu coi trọng
và ưu tiên hàng đầu trong việc cầu nguyện, tác giả viết: “Sáng sớm lúc trời còn tối, Người đã dậy đi ra một nơi hoang
vắng và cầu nguyện ở đó” (Mc l,35).
Khung cảnh “sáng sớm” cho chúng ta thấy một đêm dài đã kết thúc
và một ngày mới khởi đầu. Thái độ cầu nguyện ngay từ khi trời còn
tối báo cho chúng ta biết, Đức Giêsu chắc chắn tạ ơn, chúc tụng quyền năng của
Thiên Chúa qua những việc Ngài đã làm trong ngày hôm trước như: thăm viếng, chữa
bệnh, trừ quỷ…. Mặt khác, trải qua một đêm có lẽ nhiều
thao thức, trăn trở và lựa chọn để làm trong ngày mới, nên ngay từ sáng sớm,
Ngài đã xin ý của Thiên Chúa qua việc cầu nguyện, để mọi việc được diễn ra
trong thánh ý của Người. Chính vì điều này mà mọi hoạt động của Đức
Giêsu đều quy hướng về Thiên Chúa và mang lại vinh quang cho Người.
Như vậy, giữa Đức Giêsu và Thiên Chúa có một sự gắn kết mật thiết
đến độ không thể tách rời đến nỗi đã có lần Đức Giêsu tuyên bố: “Ta và Cha ta là một”; hay “lương thực
của Thầy là thi hành ý muốn của Đấng đã sai Thầy, và hoàn tất công trình của Người” (Ga 4,34).
3.
Cầu nguyện là nền tảng cho mọi hoạt động
Ngày nay, chúng ta thấy có rất nhiều sự rạn nứt qua các mối
tương quan như: rất nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ, vợ chồng không còn tin tưởng
nhau, thiếu sự chung thủy. Nạn phá thai diễn ra như cơm bữa. Lương
tâm, chân lý không còn được lưu tâm hay bị lệch lạc. Con
cái vô cảm, bất hiếu và hỗn xược với đấng sinh thành. Anh
chị em trong gia đình loại trừ nhau. Hàng xóm láng giềng không còn chuyện “tối
lửa tắt đèn có nhau!” Thầy cô giáo và học trò ít quan tâm đến chuyện:
“Tiên học lễ, Hậu Học văn”; vì thầy chẳng ra thầy, trò chẳng ra trò! Bạn
bè với nhau không còn tính trung thực, mà thay vào đó là lợi dụng nhau, thanh
toán nhau bằng nắm đấm, song sắt, lưỡi lê….
Nguyên nhân lớn nhất đó là thiếu hay coi thường hoặc không có đời
sống cầu nguyện. Bởi vì, không cầu nguyện, con người sẽ
không nhận ra Thiên Chúa là ai cũng như không biết coi trọng nhân phẩm của mình
và của nhau. Không có đời sống cầu nguyện, người ta
cũng không tìm ra lý tưởng và không thể trả lời được về mục đích của sự hiện hữu
nơi mình trên trần gian. Đàng khác, khi đời sống cầu nguyện bị
sao nhãng, người ta cũng chẳng cần quan tâm đến sự thật và lòng trung thành, từ
đó, họ có thể làm bất cứ điều gì mà không sợ áy náy! Họ
sẵn sàng “dùng phương tiện xấu để biện minh cho mục đích tốt”; hay cả phương tiện
và mục đích đều xấu, nhưng lương tâm đã bị trai lỳ, vô cảm nên họ vẫn sẵn sàng
làm cho kỳ được để thỏa mãn điều mong muốn một cách bất nhân.
Hơn nữa, nhiều người có cầu nguyện, nhưng sự hời hợt, qua lần
chiếu lệ đã làm cho họ chẳng khác gì như hạt giống gieo nơi vệ đường, trên bụi
gai và nơi đá sỏi. Hãy nhớ lại câu chuyện Tổ Tông sa ngã chỉ
vì hiểu có một nửa sự thật!
Chính vì thiếu đời sống cầu nguyện sâu xa như thế, nên việc sống
đạo của chúng ta bị nhàm chán, hờ hững và hình thức bên ngoài, khiến cho những
công việc chúng ta làm bị phản tác dụng khi nó quy chiếu về bản thân mình chứ
không hướng về Chúa.
Muốn khắc phục tình trạng trên, chúng ta cần chuẩn bị tinh thần
thật minh mẫn, sốt sắng, vui tươi như thể mình đang chuẩn bị đi gặp “người yêu.” Phải thực sự có kinh nghiệm
cá vị về Thiên Chúa. Mặt khác, chúng ta phải tin tưởng chắc chắn rằng,
chúng ta đang ở bên Chúa, Chúa đang ở bên ta, vì thế, cần có thái độ của đức
tin để phó thác, thái độ khiêm tốn để lắng nghe. Bởi
vì: “Cầu nguyện là hô hấp của tâm hồn.”
Chỉ có thế, chúng ta mới có thể xóa đi cái “tôi” ích kỷ, hư ảo,
kiêu ngạo, để thay vào đó là sự khiêm tốn, hiền lành và khiêm nhường như Chúa . Như vậy, nhờ đời sống cầu nguyện, chúng ta mới
nhận ra: “Con người vĩ đại nhờ cầu nguyện.”
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết
đặt mình bên cạnh Chúa, được sống với Chúa, được nhìn ngắm Chúa, được lắng nghe
tiếng Chúa, được gặp gỡ Chúa, và được chìm sâu trong Chúa, Đấng cứu độ chúng
con ngang qua đời sống cầu nguyện. Amen.
Tu sĩ: Jos. Vinc. Ngọc Biển, S.S.P.