“Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu
tạo; dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con. Tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ
lùng, công trình Ngài xiết bao kỳ diệu! Hồn con đây biết rõ mười mươi. Xương
cốt con, Ngài không lạ lẫm gì, khi con được thành hình trong nơi bí ẩn, được
thêu dệt trong lòng đất thẳm sâu.
Con mới là bào thai, mắt Ngài đã thấy; mọi ngày đời được dành sẵn cho con đều thấy ghi trong sổ sách của Ngài, trước khi ngày đầu của đời con khởi sự.” (Thánh Vịnh 139, 13-16)
Con mới là bào thai, mắt Ngài đã thấy; mọi ngày đời được dành sẵn cho con đều thấy ghi trong sổ sách của Ngài, trước khi ngày đầu của đời con khởi sự.” (Thánh Vịnh 139, 13-16)
Tôi
luôn ý thức rằng mình là một người con nuôi. Tôi nhớ cảnh cha mẹ tôi đã phải
đặt tôi ngồi xuống, và giải thích mọi chuyện cho tôi. Tôi đã khóc cho tới khi
ngủ thiếp đi bởi ý nghĩ rằng, họ không phải là cha mẹ ruột của tôi. Tôi cảm
thấy bị bỏ rơi và tổn thương vì điều đó.
Họ
yêu tôi rất nhiều và muốn giúp tôi giải quyết những cảm xúc tuôn trào ấy, nhưng
họ không biết nó đau đến thế nào. Họ không thể biết được. Họ biết cha mẹ mình.
Nhưng tôi thì không.
Cuộc
đấu tranh nội tâm ấy tiếp diễn trong nhiều năm. Tôi đã không biết rằng mình chỉ
biết một phần câu chuyện. Và đến tận trung học, tôi mới phát hiện ra rằng: mẹ
đẻ của tôi đã bị hãm hiếp.
Tôi
đã không ngừng tưởng tượng ra cảnh tượng ấy trong tâm trí mình – và làm thế nào
mà gần như tôi không thể được sinh ra trên đời. Một phụ nữ trẻ được bạn trai
hẹn hò và đưa đón vào một buổi tối trong thành phố. Anh ta quyến rũ và có tài
thuyết phục. Buổi tối ấy thật tuyệt, và mọi thứ bỗng trở nên tồi tệ. Cô ấy đã
bị hãm hiếp trong buổi hẹn hò.
Chín
tháng sau, tôi được sinh ra trong thế giới, bởi một người mẹ không hề mong muốn
tôi – thậm chí chẳng muốn biết tôi là trai hay gái. Không được yêu thương,
không được mong muốn, nhưng tôi đã may mắn được cứu thoát khỏi sự tàn bạo của
nạo phá thai, thứ tội ác mà chẳng hiểu tại sao lại được chấp nhận trong xã hội
của chúng ta.
Tôi
đã từng có ý nghĩ rằng, mày là sản phẩm của tội ác, số phận đã định đoạt rằng
mày chẳng làm nên trò trống gì cả. Đó là điều mà ma quỷ nói với tôi.
Trong
nhiều năm, tôi đã phải sống với những cảm giác, những ý nghĩ dai dẳng và đáng
ghét đó – cái cảm giác rằng số phận đã dành cho tôi điều gì đó khủng khiếp bởi
cái cách mà tôi được sinh ra. Tôi thật đáng thảm hại, hoặc ít nhất đó là điều
mà tôi luôn tự nói với mình.
Tôi
đã có những ngày, những tuần, những tháng vui vẻ… nhưng rồi lại ủ dột trở lại.
Tôi vẫn nhớ rõ ràng những gì xảy ra vào ngày hôm đó, Satan đã làm cho những lời
nói rất tình cờ của mẹ tôi từ sự thật trở thành lời nói dối. Tôi đã không nói
với chính mình rằng mình sẽ chẳng làm nên trò trống gì, mà là ma quỷ nói với
tôi rằng mày sẽ chẳng làm nên trò trống gì – bất cứ điều gì cũng có thể làm tôi
ngã lòng và đặt câu hỏi về mục đích cuộc đời tôi.
Ai
có thể tưởng tượng rằng mình bị hãm hiếp và rồi phát hiện ra rằng mình đang
mang trong bụng đứa con của gã đàn ông đó?
Khi
còn là học sinh trung học, tôi đã biện minh rằng phá thai có thể chấp nhận được
trong hoàn cảnh bị hãm hiếp – ý tôi là, làm sao bạn có thể mong đợi một phụ nữ
chịu mang thai một đứa trẻ bởi hành vi tội ác khủng khiếp đó? Khoan đã, đó phải
chăng là chính tôi… tôi đã đặt câu hỏi về mọi thứ: giá trị của bản thân và thậm
chí cả sự tồn tại của chính mình.
Ý
nghĩ tự tử đến và đi. Chỉ cho đến khi tôi tìm kiếm tiếng nói của Thiên Chúa
trong cuộc đời mình, thì ý nghĩ đó mới bắt đầu biến mất.
Tôi
hầu như chẳng biết rằng Thiên Chúa mời gọi tôi đến với Ngài. Ngài muốn gọi tôi
ư? Không thể thế được – Ngài đâu biết gì về tôi, chẳng biết tôi từ đâu tới…
“Đúng rồi, Ashley, Ta muốn con,” Tôi mở cuốn Kinh Thánh của mình, tới sách Ngôn
sứ Giê-rê-mi-a chương I, câu 5: “Trước khi cho ngươi thành hình trong dạ mẹ, Ta
đã biết ngươi; trước khi ngươi lọt lòng mẹ, Ta đã thánh hóa ngươi; Ta đặt ngươi
làm ngôn sứ cho chư dân.”
Ngài
biết tôi, Ngài đã dựng nên tôi, Ngài yêu tôi. Bạn thấy đấy, tôi không phải là
một sản phẩm lỗi. Thiên Chúa biết điều gì sẽ xảy ra, ngài biết ngày được thành
hình, và có một kế hoạch lớn lao hơn cho tôi, mà không ai có thể hiểu hết được.
Thậm chí cha mẹ nuôi của tôi cũng không thể hiểu được, Cha trên trời của tôi đã
mặc khải cho tôi ý nghĩa và mục đích mà Ngài đã ghi khắc vào cuộc đời tôi.
Thiên
Chúa biến sự dữ thành sự lành. Tôi là con của Thiên Chúa! Ngài đã làm cho tôi
được nhận nuôi, và công trình lộng lẫy của Ngài thật tốt đẹp, vững chắc và kỳ
diệu. Tôi ở đây để chia sẻ Tin Mừng, và kế hoạch Thiên Chúa dành cho cuộc đời
bạn và tôi. Tôi sống sót – không phải vì một sai lầm, mà nhờ hồng ân Thiên
Chúa.
Tất
cả chúng ta đều phải nhớ rằng Thiên Chúa có kế hoạch cho cuộc đời của chúng ta.
Chúng ta có thể không thấy và không hiểu hết nó là gì. Tất cả những gì chúng ta
có thể làm hàng ngày là tìm kiếm thánh nhan Thiên Chúa và thánh ý của Ngài.
Chúng ta không được nản chí, khi cảm thấy rằng thế giới đã quay lưng lại với
mình, nó phải như vậy.
Nhưng
Thiên Chúa không quay lưng với chúng ta. Ngài đã, và vẫn đang làm chủ mọi sự.
Bởi tôi đã được hoài thai và chào đời trong hoàn cảnh đặc biệt, nên tôi có cơ
hội tuyệt vời để lên tiếng chống phá thai và chia sẻ tình yêu của Đức Kitô cho
những người đang thiếu.
Hàng
ngày tôi đều nhắc nhở mình rằng kế hoạch của Thiên Chúa thì hoàn hảo. Tôi có
diễm phúc được viết và nói về những gì Ngài đã làm cho tôi và thông qua tôi.
Xin ngợi khen Thiên Chúa bởi sự mặc khải của Ngài trong sách ngôn sứ
Giê-rê-mi-a: “Vì chính Ta đã biết các kế hoạch Ta định làm cho ngươi – sấm ngôn
của Đức Chúa – kế hoạch thịnh vượng chứ không phải tai ương, để các ngươi có
một tương lai và một niềm hy vọng.” (Gr 29, 11)
*
Ashley Lawton là một nhà văn, một nhiếp ảnh gia và là một diễn giả Kitô giáo,
bà yêu thích việc chia sẻ lời chứng bảo vệ sự sống của mình. Hiện bà đang cùng
chồng và hai con nhỏ sống ở Greenville, Nam Carolina.
Hà
An, dịch từ Lifesite - Thái Hà