Một trong những điều gây
nhức nhối và phiền hà trong đời sống chính là sự so sánh đua đòi. So sánh
để học hỏi và thi đua là điều tích cực, nhưng so sánh để chỉ trích chê bai lại
là một điều hết sức tiêu cực.
Người
giầu có được cung phụng. Kẻ tài giỏi được quý mến. Người có chức
quyền được kính trọng. Người thông minh được ưu đãi. Người đã
có, lại có thêm. Người nghèo khó bị coi thường. Kẻ ít học bị khinh
khi. Não trạng con người bị đóng khung. Ý thức hệ bị thiên kiến.
Khuôn mẫu xã hội tạo phân biệt đẳng cấp đã gây nên sự tranh đấu không
ngừng.
Một
trong những điều gây nhức nhối và phiền hà trong đời sống chính là sự so sánh
đua đòi. So sánh để học hỏi và thi đua là điều tích cực, nhưng so sánh để
chỉ trích chê bai lại là một điều hết sức tiêu cực. Đôi khi điều tiêu cực
này sẽ gây nên sự thù ghét, tẩy chay và phân rẽ. Chúng ta biết sự hình
thành của mỗi người hiện hữu trên trần đời thì có muôn hình vạn trạng.
Mỗi người khác nhau về kết cấu, khuôn mặt, dấu chỉ tay, khả năng hiểu
biết, chuyên môn, số phận và số mệnh. Bước vào cuộc sống chung, chúng ta
chấp nhận những khác biệt bổ túc cho nhau để tạo nên một xã hội đa chiều phong
phú.
Về
cá nhân, không một ai giống ai trong hoàn cảnh sống. Ngay từ khi lọt lòng
mẹ, mỗi người bước vào đời với một số mệnh riêng. Chúng ta có thể ngồi
gẫm lại từ những ngày thơ ấu, khi mới chập chững cắp sách đến trường cho tới
khi thành đạt lập thân. Cuộc sống của mỗi người trải qua bao năm tháng
thăng trầm, mỗi cá nhân đã có biết bao sự đổi thay theo dòng đời. Chúng
ta nên chấp nhận hoàn cảnh thực tế của cuộc sống nơi mỗi cá nhân. Mỗi
người hãy vui với niềm vui riêng của mình. Chúng ta không thể so sánh hơn thua
về cuộc sống và về định mệnh riêng tư của mỗi người.
Về
con cái, cha mẹ không nên so sánh sự thành công của bạn bè đồng lứa tuổi với
con cái của mình. Đứa con sẽ chạm tự ái và khó chịu. Có lần tôi
nghe một đứa con trả lời thẳng thắn với bố mẹ rằng con là con, và nó là nó.
Là phụ huynh, chúng ta nên hết sức tế nhị dạy bảo con cái. Chịu khó
tìm hiểu và nhận biết khả năng, sở thích và nhu cầu mà con cái đang khao khát
để hướng dẫn.
Về
vợ chồng, một điều tối kỵ là đừng bao giờ so sánh vợ/chồng của mình với
vợ/chồng của người khác. Đừng “đứng núi này mà trông núi nọ.” Người
ta nói: “Ở trong chăn, mới biết chăn có rận.”
“Nhìn vậy mà không phải vậy” đâu.
Thực tế, có nhiều cặp vợ chồng ở với nhau cả đời mà vẫn chưa hiểu và biết
nhau tỏ tường. Làm sao chúng ta có thể đem vợ/chồng của mình ra so sánh
với một nhân vật nào đó tình cờ gặp gỡ. Chúng ta có nguy cơ lầm lẫn lớn.
Vì sự so sánh như cơm với phở đã làm cho biết bao cặp vợ chồng phải rơi
vào sự nghi ngờ và thất trung bất tín. Đường đời còn dài và cuộc sống có
nhiều niềm vui và thử thách. Mỗi người hãy tự xét mình trước khi xét
người. Muốn so sánh để đòi hỏi vợ/chồng phải trở nên giống hoặc bằng
người khác là điều xuẩn trí.
Về
gia đình, chúng ta không thể so sánh đời sống gia đình này với gia đình khác.
Trong cuộc sống đời thường, chúng ta nhận thấy có gia đình giầu sang phú
quý sống trên nhung lụa. Có gia đình bần cùng, màn trời chiếu đất.
Có những gia đình may mắn, làm ăn thành đạt và của cải đầy dư. Có
những gia đình phải lao động vất vả mà cơm không đủ ăn và áo không đủ mặc.
Có những gia đình sang trọng giầu có, nhưng chưa chắc vợ chồng con cái
hạnh phúc ấm êm. Có gia đình tuy nghèo nhưng vợ chồng yên vui đầm ấm và
con cái ngoan hiền… Mỗi gia đình một hoàn cảnh sống khác nhau cả về tinh
thần lẫn vật chất. Có biết bao nhiêu tình tiết tế nhị trong đời sống,
chúng ta không thể so sánh cuộc sống gia đình này với gia đình kia.
Về
nhóm hội và cộng đồng, mỗi nơi, mỗi hoàn cảnh và mỗi con người có nhiều điểm
khác biệt kết nối với nhau tạo nên một nhịp sống chung. Chúng ta có thể
tìm thấy một số những điểm tương đồng trong hình thức sinh hoạt, nhưng không
thể rập khuôn bắt chước bất cứ một nhóm hội nào. Sự khác biệt não trạng
và ý thức hệ của các thành viên ảnh hưởng đến sinh hoạt chung. Mỗi nhóm
hội hay cộng đồng có bản sắc riêng trong cách thế sinh hoạt và sống đạo.
Có nhiều sự việc có thể thực hiện được nơi cộng đoàn này, nhưng nơi khác
thì không thể. Chúng ta có thể học hỏi kinh nghiệm, nhưng không thể rập
khuôn trong sinh hoạt. Sự chắp nối để nên giống nhau, đôi khi sẽ làm mất
đi cái bản chất đích thực của mình.
Sự
so sánh nào cũng khập khễnh. Chúng ta chỉ có thể học hỏi và tham khảo lẫn
nhau để trau dồi kiến thức. Sống dựa vào nhau để thăng tiến. Điều
quan trọng là sự cố gắng phấn đấu không ngừng. Những kinh nghiệm trong đời sống
sẽ giúp chúng ta học và học mãi. Người đời khen chê nhau là lẽ thường.
Biết lắng nghe và rút tỉa kinh nghiệm sẽ giúp chúng ta đổi thay nên hoàn
thiện mỗi ngày. Ai trong chúng ta cũng cần sự khích lệ tích cực để xây
dựng. Bạn của ta là những người dám nói sự thật và nói đúng nơi đúng lúc.
Lời nói chân thành có một mãnh lực phi thường khuyến khích nhau trong mọi
hoàn cảnh. Người nói sau lưng, mãi mãi là người đứng phía sau.
Tôi
thích câu truyện này: Một đàn nhái đang di chuyển qua khu
rừng và có hai con bị rơi xuống hố sâu. Những chú nhái tụ nhau bên miệng
hố nhìn xuống. Khi thấy hố qúa sâu, chúng nói với hai con nhái kia rằng
thôi chịu chết đi. Hai con nhái như giả lờ không nghe và cố gắng hết sức
để nhảy ra khỏi cái hố sâu. Các con nhái trên bờ tiếp tục la rằng: Thôi
ngừng đi, chúng mày sẽ chết thôi. Cuối cùng, một con nhái chú ý lắng nghe
và bỏ cuộc. Nó ngã xuống và chết. Con kia đã tiếp tục cố gắng nhảy
lên. Một lần nữa, đám nhái trên bờ lớn tiếng, đừng cố nữa và chờ chết
thôi. Con nhái nhảy mạnh hơn nữa và cuối cùng nó đã thoát ra khỏi.
Khi nó nhảy ra khỏi hố, những con nhái khác nói: Bạn không nghe chúng tôi
nói hả? Con nhái giải thích rằng nó bị điếc. Nó nghĩ rằng các bạn
hoàn toàn muốn khuyến khích nó.
Câu
truyện dạy chúng ta hai bài học: Thứ nhất, sức mạnh của sự sống và sự chết nằm
ngay trong cái lưỡi. Những lời khích lệ với những người đang chán nản sẽ
làm họ phấn khích và giúp vượt qua những khó khăn. Thứ hai, những lời
tiêu cực xói mòn tâm tư của những người đang thất vọng, có thể dẫn họ tới sự
tuyệt vọng và dẫn tới chỗ chết. Hãy cẩn thận dùng lời nói khi chúng ta
phát biểu. Sức mạnh của lời nói rất quan trọng giống như chiếc dao sắc có
hai lưỡi. Chúng ta biết rằng xây dựng tình thân cần thời gian lâu dài,
nhưng phá đổ chỉ trong giây lát.
Chúng
ta hãy nhìn đời với con mắt lạc quan hơn. Xây dựng tình người với những
lời khen tích cực. Ca dao: “Lời nói không mất tiền mua, lựa lời
mà nói cho vừa lòng nhau.” Ước chi mỗi lời chúng ta bày tỏ sẽ
mang lại niềm vui và phấn khích cho lòng người. Chúng ta bớt đi những lời
so sánh chì chiết gây thương đau cho nhau, nhất là trong đời sống vợ chồng.
Hãy tôn trọng và nâng đỡ nhau mọi nơi mọi lúc. Không ai tốt hơn
vợ/chồng của mình đâu.
Xin
Thiên Chúa ban ơn lành, để mỗi người hoàn thành sứ mệnh và định mệnh Chúa đã
đặt để trong đời sống của mỗi người chúng ta.
Lm. Giuse Trần Việt Hùng
Bronx, New York