Lạy Chúa, đi tu có dễ
không? Thưa Chúa, đi tu có khó không? Người ta hỏi con, con chẳng biết nói gì.
Con hỏi Chúa, chẳng thấy Chúa nói chi. Có lẽ chẳng thể nói theo kiểu dễ hay
khó, vì quan trọng: đi tu là Chúa gọi và rồi theo Chúa. Khi nói dễ hay khó,
người ta thường đưa bản thân mình làm quy chiếu; khi nói về ơn gọi, trước tiên
và trên hết là sáng kiến và lời mời của Chúa.
Nói
thế, có người bảo rằng: điều ấy ai mà chẳng biết, cứ lặp đi lặp lại hoài. Nhưng
con thấy, cái khó là dường như ai cũng biết mà kỳ thực rất ít người biết. Ví
như người ta rất dễ khuyên răn người khác, rất dễ gợi ý cho người khác, rất dễ
đưa ra ý kiến cho người khác về đủ loại công việc lớn nhỏ, nhưng những quyết
định liên quan trực tiếp đến bản thân mình, thì chẳng hề dễ.
Ví
như, người ta có thể kể thao thao bất tuyệt về truyện các thánh có trong sách
vở, nhưng thử hỏi lại: có ai đó đang sống thánh thiện tốt lành quanh bạn? Quả
là câu hỏi khó. Hỏi tiếp rằng: Bạn có sống tốt lành không? Thông thường người
ta sẽ nhẹ nhàng nói: Tôi đang cố gắng sống là một người tốt, tôi cũng có nhiều
điểm yếu và nhiều sai lỗi. Hỏi tiếp rằng: Đâu là điểm mạnh của bạn, đâu là điểm
giới hạn, đâu là tội lỗi của bạn, đâu là những kinh nghiệm vui mừng hoặc đau
thương… Có vẻ những câu hỏi ấy ngày càng xoáy càng sâu, càng khó nói, ngay cả
khó mà hình dung là thế nào.
Cũng
có người nói cách vô thưởng vô phạt về các tội ác trong nhân loại, nhưng khi
hỏi lại xem: bản thân mình thực sự đã có những lần lỗi nặng phạm đến Chúa và
đến anh chị em mình chưa? Lúc nào và ở đâu? Thật là khó thừa nhận và khó nói.
Cũng
có người thích hướng dẫn người khác này nọ, ngay cả về đường ơn gọi, nhưng ngay
cả ơn gọi của bản thân cũng chưa rành. Nếu như thế, thì có khác chi một người
mù dẫn một người mù. Nói như thế, đôi khi quá nặng nề, nhưng thực tế có lẽ
không thiếu. Cố gắng khiêm tốn mà nói, thì vẫn có cái khó là, chẳng ai dám tự
hào cho là mình sáng. Có sáng mấy đi nữa, vẫn có những điểm mù. Ngay cả những
con mắt tinh anh sáng suốt, vẫn có những điểm mù.
Thế
nên, thay vì đứng từ góc nhìn của cái tôi với sự phân biệt khó dễ, sướng khổ,
sang hèn, giàu nghèo, hên xui; thì tốt hơn, nên đi vào con đường của đức tin,
con đường của cầu nguyện, con đường của phục vụ, để tìm hiểu, để lắng nghe Thầy
Giêsu, để ở với Thầy Giêsu, để đến mà xem Thầy sống, và hy vọng hiểu được lời
Thầy mời gọi, đón nhận được sức mạnh mà vững bước.
Với
con, hình ảnh Chúa Chiên Lành thật đặc biệt, người mục tử vác chiên trên vai
rất đẹp rất dễ mến, rất thân thiện gần gũi. Cầu mong cho các mục tử của Giáo Hội
ngày càng nên giống Đấng mục tử nhân lành. Đó là vị mục tử dám can đảm đi tìm
con chiên lạc, cho dù con chiên ấy có chạy cùng trời cuối đất. Đó là vị mục tử
nhân hiền đến độ không giận dữ khi tìm thấy chiên, mà chỉ còn đầy tính thương
mến đến độ vui mừng vác chiên lên vai. Đó là vị mục tử tốt lành dám hy sinh
mạng sống vì đoàn chiên. Đó là vị mục tử chăn dắt chiên chứ không như những kẻ
chăn thuê, vì những kẻ chăn thuê chỉ làm vì công việc, chỉ chăn chiên như một
công việc ăn lương, một việc kiếm cơm kiếm tiền, khi sói đến thì kẻ chăn thuê
bỏ chạy, vì chỉ là người chăn thuê.
Cầu
mong các vị mục tử tương lai hoặc đang thực thi thiên chức mục tử, luôn có tâm
hồn quảng đại và trung tín, luôn đặt con tim của các vị nơi đàn chiên Chúa
trao, luôn thấy đoàn chiên chính là kho tàng quý giá của Thiên Chúa, để các vị
không còn tìm kiếm những thứ khác. Để các vị có đủ tình yêu mến mà gọi tên mà
nhớ tên từng con chiên, mà chăm sóc từng con chiên như Chúa mong muốn.
Tuy
nhiên, có một điều con thấy rằng, con dễ quên và nhiều người cũng dễ quên. Hình
như người ta dễ ước mong chính bản thân mình sẽ trở thành người mục tử, nhưng
lại quên mất thân phận của mình đang là chiên lạc. Vì quên thân phận chiên lạc
của bản thân, nên người ta khó và hầu như không thể trở thành người mục tử nhân
lành được. Bởi lẽ Thiên Chúa tốt lành vì Ngài vốn là Đấng tốt lành, còn con
người tốt lành bởi lẽ nó khám phá thấy sự tốt lành và nhân hậu mà Thiên Chúa
dành cho nó, và rồi từ kinh nghiệm ấy, nó cảm thông và yêu mến anh chị em đồng
loại.
Lạy
Chúa, mỗi khi con quên đi thân phận chiên lạc của mình, quên đi những tội lỗi
của bản thân, quên đi những yếu đuối của bản thân, cũng đồng thời con quên đi
tình thương tha thứ Chúa dành cho con, và cũng khi đó, con sẽ đánh mất sự cảm
thông với anh chị em đồng loại, mà có lẽ khi ấy chắc chắn con cũng chẳng thể
hiểu, chẳng thể tha thứ cho tha nhân.
Xin
cho con hôm nay tiếp tục khám phá thấy khuôn mặt chiên lạc trong con, để con
biết hổ thẹn trước Chúa, để con nhận thấy cần được Chúa kiếm tìm và yêu thương,
để con thấy cần anh chị em con, và cũng nhờ đó, con có thể được Chúa tha thứ,
và có thể thứ tha cho tha nhân, có thể yêu mến và giúp đỡ tha nhân. Bởi lẽ,
Chúa là mục tử nhân lành và là Đấng cứu độ chúng con, còn con, nếu con có là
mục tử nhân lành, thì điều ấy có nghĩa là con biết để cho Chúa hoạt động trong
cuộc đời con, thì điều ấy có nghĩa là con luôn mang trong mình hai khuôn mặt:
một là hy vọng ngày càng bớt đi thân phận con chiên lạc, và hai là hy vọng ngày
càng giống vị mục tử nhân lành hơn.
Chúa
ơi, con chẳng thể trở thành mục tử nhân lành, nếu con chưa hiểu được trong thâm
sâu tâm hồn những gì là con chiên lạc trong con, để từ đó, con có thể kinh
nghiệm được Thiên Chúa tha thứ, được Thiên Chúa yêu thương, được Thầy Giêsu mục
tử chữa lành. Xin Mẹ Maria giúp con hiểu và sống cuộc đời đơn sơ bé nhỏ như Mẹ.
Tứ Quyết SJ(dongten.net)