Có lẽ “ý nghĩa” và “thú
vị” là hai điều rất quan trọng trong cuộc sống. Thật đáng tiếc nếu tôi sống vô
nghĩa và vô vị! “Cuộc sống” khác với “sinh tồn”.
Nếu đời tôi ý nghĩa mà
thiếu thú vị, thì tôi bận bịu trăm công nghìn việc, nhưng lại buồn chán. Nếu
đời tôi thú vị mà thiếu ý nghĩa, thì tôi đang sống kiểu “giải trí”, trống rỗng!
Sống thú vị là sống ý
nghĩa, là sống biết thưởng thức. Biết sống không phải chỉ là kiến thức.
Hiểu biết là hòa hợp.
Kiến thức của tôi có thể rộng lớn về đủ loại phạm vi, nhưng tôi lại chưa biết
thưởng thức chúng. Có thể tôi ngày càng am tường một lĩnh vực chuyên sâu, để
rồi tự biến mình trở thành một “tên ngốc tài năng”.
Nhịp sống ngày nay cũng
có thể làm cho cuộc sống tôi trở nên vô vị. Có thể do tôi quá ham thích đồ vật
và quá ham thích quen biết nhiều người. Ham thích đồ vật, bị cuốn vào vòng xoáy
tiêu thụ, mà thực ra tôi đang sống kiểu văn hóa “vứt đồ”, vì tôi không còn thì
giờ để yêu thích bất cứ cái gì nữa. Đồ của tôi cần luôn là mới nhất, hợp thời
nhất, đắt tiền nhất…
Tôi như người lính chuyên
đi chiếm đóng các lãnh thổ, mà quên đi vai trò chăm sóc vun trồng ruộng đồng
của người nông dân. Thay vì làm chủ thế giới, tôi tự trở thành kẻ làm thuê chỉ
biết làm theo những mệnh lệnh vô hình vô hồn. Nhà của tôi có thể nhiều đồ đạc
quá đến nỗi tôi không còn đủ chỗ để ở. Tôi quen biết bao nhiêu là người, mà
không biết thực sự bạn thân có nổi một người hay không. Khi ấy, tôi dễ bị cuốn
vào vòng xoáy của “văn hóa thời thượng” là “vứt đồ” và “vứt người”.
Thách đố rất lớn là làm
thế nào để hòa hợp, hòa hợp giữa hiểu biết và tình cảm, giữa cái đầu và con
tim. Trong đầu tôi có danh mục dài về giá tiền của các loại hàng hóa, nhưng lại
thiếu danh mục về giá trị thật mà từng loại hàng hóa ấy mang lại cho tôi. Trong
tâm tôi có danh mục hàng loạt bạn bè được phân chia phức tạp đủ loại lãnh vực,
nhưng lại thiếu đi danh mục thực sự tình bạn tôi có với từng người bạn là gì.
Những suy nghĩ giản đơn
này có thể giúp đời bớt vô nghĩa, bớt vô vị. Bởi lẽ, nếu không nghĩ một chút,
tôi rất dễ bị khủng hoảng bị sụp đổ, khi một ngày chợt nhận ra: tôi bị mất hết
tài sản, tôi bị bạn bè quên lãng; chứ thực ra, từ lâu tôi đã không có gì, từ
lâu tôi đã không có bạn.
Ước gì, tôi sớm “phủi
bụi” những giấc mộng chơi vơi, để đầu có thể đội ánh bình minh, để chân thật sự
đi trên đất, để tay nắm chặt những bàn tay bằng xương bằng thịt của bạn bè, để
từng nhịp tôi thở bầu không khí chung của mọi người, để tôi xác định được chỗ
đứng của tôi tuy tí hon nhưng rất vững chắc trong vũ trụ bao la này.
Thú vị thay khi cười vui
với bạn. Ý nghĩa thay khi nhìn nhau vui cười!
Tứ
Quyết, SJ
(sưu
tầm và biên soạn)