Đoạn Tin Mừng kể lại việc Chúa Giêsu kêu gọi
bốn môn đệ đầu tiên là Phêrô, Anrê, Giacôbê và Gioan: “Các anh hãy đi theo tôi”. Nghe tiếng Chúa kêu gọi, các ông đáp lại
ngay và sẵn sàng từ bỏ mọi sự, kể cả những gì thiết thân nhất trong đời sống
như nghề nghiệp và phương tiện sinh sống cùng với những mối liên hệ ruột thịt tự
nhiên. Các ông đi theo Ngài một cách tin tưởng mà không hỏi xem Ngài sẽ dẫn các
ông đi đâu và tương lai sẽ thế nào.
Bốn tông đồ đầu tiên nói riêng và tất cả
các tông đồ nói chung, đã thực thi mệnh lệnh “Hãy đi theo tôi” của Chúa Giêsu một cách trọn vẹn. Các ông đã đi
theo Chúa, sống bên Chúa, chứng kiến mọi việc Chúa làm, ghi nhớ những lời Chúa
giảng dạy. Và khi Chúa về trời, các ông hăng say rao giảng về Chúa và giáo huấn
của Chúa cho đến chết.
Nếu Chúa Giêsu đã quan tâm kêu gọi những
người cộng sự trong sứ mạng rao giảng Tin Mừng, thì điều đó có nghĩa là Ngài
không muốn làm việc một mình mà muốn nước trời là công trình có sự đóng góp của
mọi người. Lời kêu gọi “Hãy đi theo tôi”
hôm qua vang lên bên tai các tông đồ thì hôm nay vẫn còn vang lên trong nhịp sống
Giáo hội và gửi đến chúng ta. Vấn đề là chúng ta có quan tâm lắng nghe và đáp ứng
không?
Như các tông đồ xưa kia được kêu gọi là để
cộng tác với Chúa Giêsu việc cứu độ nhân thế: “Tôi sẽ cho các anh trở thành kẻ đi chài lưới người”, thì người Kitô
hữu cũng thế, được kêu gọi theo Chúa, không phải chỉ lo cứu linh hồn mình,
nghĩa là không phải chỉ là người giữ đạo, đọc kinh, đi lễ, nhưng còn để
làm tông đồ cho Chúa nữa. Dù ở bậc sống
nào, dù ở bất cứ chỗ nào, dù vào hay không vào đoàn thể nào, chúng ta cũng phải
là những tông đồ của Chúa. Làm tông đồ trước tiên là bằng chính đời sống tốt đẹp,
và đó là cái lưới Chúa dùng chúng ta để đi chài lưới con người.
Câu truyện sau
đây là một thí dụ điển hình: Một hôm, thánh Clêmentê lững thững đi vào một
quán ăn. Ngài giơ tay ra chào mọi người và nói: “Xin quí ông rộng lượng bố thí
cho các em cô nhi một miếng ăn”. Tức thì các thực khách cười rộ lên. Một người
tên là Wilszek ngổ ngáo nói: “Một miếng ăn cho các em hả, được lắm”. Nói xong,
anh ta nâng cốc bia lên uống, rồi phùng miệng phun thật mạnh vào mặt cha
Clêmentê. Ngài điềm tĩnh lấy khăn mùi xoa ra lau mặt, rồi lại giơ hai tay ra và
nói: “Thưa các ông, đó là phần của tôi. Còn phần của các em cô nhi đâu chưa thấy”.
Wilszek khựng lại, anh ấp úng nói. “Tôi… tôi sẽ gởi tặng các em một món quà”.
Quả thực, sau đó anh tự động đi lạc quyên các bạn bè xa gần và đến trao cho
thánh Clêmentê một món tiền lớn; và anh còn làm nhiều lần như thế.
Gương sáng đời sống tốt đẹp có sức mạnh như
thế đó. Ước gì, từ đời sống hòa thuận yêu thương trong gia đình, đến mối quan hệ
tốt đẹp với mọi người trong xóm ngõ, cuộc sống tốt trong nghề nghiệp và bổn phận
sẽ là lời chứng: Chúng ta là môn đệ Chúa Kitô.