Hãy Tỉnh Thức

 


CHÚA NHẬT  I  MÙA VỌNG
  

( Năm  A )

Câu chuyện về chiếc xe đò chở những người ở Tây Nguyên về quê hương miền Bắc bị lũ cuốn trôi trong cơn bão đầu tháng 10 ở miền Trung vẫn còn in đậm trong trí nhiều người. Cái chết của gần 20 người trong đêm mưa bão khiến chúng ta bàng hoàng và sợ hãi.

Câu chuyện giúp chúng ta thêm xác tín vào việc Chúa sẽ đến bất ngờ. Để nhờ đã biết tỉnh thức sẵn sàng như Chúa mời gọi, chúng ta sẽ được đón nhận niềm vui của ngày Chúa đến viếng thăm và cứu độ.

 Ở cái tuổi ngoài 80, người ta rất ít muốn đi xa. Vậy mà  vào năm 2005, chỉ trong vòng 01 năm, ông cố tôi đã về Việt Nam trước sau là 2 lần. Khi được hỏi năm tới ông cố có về nữa không, ông cố đã không ngần ngại trả lời : Có chứ. Chừng nào Chúa cho còn đi được thì còn về. Các sung sướng tiện nghi, cùng vật chất đầy đủ đã không giữ nổi đôi chân run rẩy của ông cố, chỉ vì quê hương là máu thịt, là đất mẹ, là lẽ  sống của cuộc đời.

Một vài suy nghĩ ấy, giúp chúng ta dễ hiểu hơn tâm trạng thổn thức, nhớ nhung và nỗi khao khát nóng bỏng được về lại quê cha đất tổ của Israel hôm nào. Chẳng thế mà  khi họ nghe Isaia loan báo về một cuộc hồi hương, trở về nhà Chúa, lòng họ đã ngập tràn niềm vui sướng. Họ reo hò và mừng hát: “Hãy đến, chúng ta hãy lên núi Chúa và lên nhà Giacóp”. Về với Chúa là về với yêu thương hạnh phúc, nơi đó thiên đường của bình an đang mở rộng.  Ở đó sẽ không còn cảnh chiến tranh loạn lạc, đau khổ và loạn lạc vì : “người ta sẽ lấy gươm rèn nên lưỡi cày, lấy giáo rèn nên lưỡi liềm”. Từ trong kinh nghiệm đau thương của hơn một lần lưu đày, Israel hiểu rằng: Chỉ có hạnh phúc, có cứu độ khi biết lắng nghe và bước đi trong đường lối của Thiên Chúa.

Được khích lệ bởi các tiên tri, niềm mong đợi của dân Israel chẳng hề vơi đi theo thời gian năm tháng. Và lịch sử đã thực sự sang trang khi Con Thiên Chúa, Đức Giêsu xuất hiện. Chính qua Ngài mà chúng ta biết rằng : thời giờ đã mãn và nước Thiên Chúa đã gần đến. Câu chuyện lụt đại hồng thủy thời ông Noe giục giã chúng ta hãy luôn sống trong tỉnh thức và sẵn sàng, để ngày Chúa đến sẽ không còn phải là ngày đau thương và bất hạnh.

Phaolô, kẻ đã từng bước đi trong mê lầm tội lỗi. Thế nhưng được ánh sáng của Chúa thức tỉnh trên đường đi Đamas, ông đã  mau chóng dứt mình ra khỏi vũng bùn tội lụy và bước đi trong ánh sáng cứu độ. Qua lá thứ gửi tín hữu Roma, ông đang chỉ cho chúng ta cách thế để được đón nhận niềm vui cứu độ : “Hãy đi đứng đàng hoàng như giữa ban ngày, không ăn uống say sưa, không chơi bời dâm đãng, không tranh chấp ganh tị. Thay vào đó phải mặc lấy Đức Kitô, và sống như Ngài mời gọi.

Bước vào Mùa vọng, Giáo Hội kêu gọi chúng ta hãy mau chóng nhìn ra ngày giờ Thiên Chúa viếng thăm, để biết tỉnh thức sẵn sàng chờ đợi. Bài học của Noe, của dân Do Thái, của Phaolô phải là một kinh nghiệm cho chúng ta hôm nay ngay trong ngày hồng phúc này :

*   “Đêm sắp tàn, ngày lại đến, chúng ta hãy từ bỏ những hành vi ám muội và mặc lấy khí giới sự sáng, hãy mặc lấy Chúa Kitô”. Đâu là những hành vi ám muội còn đang trói cột đời ta trong đam mê tội lỗi : Một tính toán đen tối, một ý định trả thù, một chén rượu, một con bài, những con số đề, những thước phim đen, những lời phê bình nói xấu, những tụ điểm bất chính. Chúng ta có thấy cần phải dứt mình khỏi những việc làm xấu xa, để mặc lấy ánh sáng của Đức Kitô như Ngài mời gọi chưa ?

*    Không chỉ tỉnh thức, Chúa còn kêu gọi chúng ta hãy sẵn sàng vì Chúa đến bất ngờ. Sẵn sàng như ông Noe, luôn biết lo lắng làm đẹp lòng Chúa, sống đời công chính thánh thiện, nên đã được Chúa giải cứu trong ngày lụt đại hồng thủy. Phần chúng ta có biết chuẩn bị cho ngày Chúa đến : bằng  những việc bác ái yêu thương; bằng đời sống tha thứ hy sinh, vui chịu mọi điều phiền muộn trái ý. Nhất là bằng những nỗ lực để thực hành việc kinh nguyện sáng tối, tham dự thánh lễ, các buổi tĩnh tâm, tham gia vào các sinh hoạt chung trong giáo xứ chưa ?

Để thấy rõ hơn tính cách bất chợt của ngày Chúa đến, chúng ta hãy cùng nhau nghe lại bức thư của một người bên Mỹ viết gửi cho bà con ở Việt Nam:

Thưa anh chị, em xin kể cho anh chị và các cháu nghe chuyện động đất xảy ra vào 5 giờ 5 phút chiều ngày 17 tháng 10 năm 1989, khi ấy em và nhà em cùng các cháu vừa về đến nhà. Nhà em và các cháu đã vào trong nhà, còn em đang ở ngoài sân. Bỗng đất tự nhiên rung chuyển, em biết ngay là bị động đất. Lúc ấy em thấy nhà cửa chao qua đảo lại, cây cối nhảy múa lung tung. Em nói với các cháu hãy đọc kinh ăn năn tội. Thật đúng như Lời Chúa nói : Ai ở trên mái nhà thì không thể xuống được. Cho nên lúc nào cũng phải sẵn sàng như năm cô trinh nữ khôn ngoan vì không biết ngày giờ nào Chúa đến.

Xin cho chúng ta nhìn ra mùa vọng không chỉ là mùa trông chờ Chúa đến lần thứ nhất tại Belem như một kỷ niệm. Nhưng còn là mong chờ Chúa đến lần thứ hai để đem lại cho chúng ta niềm vui của mùa cứu rỗi.

Nhưng vì Chúa luôn đến cách bất ngờ, vào ngày chúng ta không ngờ, vào giờ chúng ta không biết. Vì vậy  chúng ta cần phải thức dậy khỏi những đam mê bất chính, đón chờ Chúa đến trong sự tỉnh thức và sẵn sàng, để nhờ đó mà có được niềm vui của việc Chúa đến viếng thăm và cứu độ . Amen .