Từ trên Thánh Giá nhìn
xuống, Chúa Giêsu thấy Mađalêna.
Cô
đang đứng dưới chân Người, bên cạnh Đức Mẹ và Tông đồ Gioan. Cô là một trong số
ít ỏi những người còn trung thành với Chúa Giêsu.
Tuy
nhiên, cuộc sống cô không phải lúc nào cũng tốt lành. Trong thành Magdala,
người ta không khen ngợi cô, trái lại còn nói xấu cô vì cô sống buông thả, tội
lỗi, lại còn lôi kéo nhiều người đàn ông vào đường tội lỗi.
Nhưng
một ngày kia cô đã gặp được Chúa Giêsu. Khi nghe Người giảng dạy, cô hiểu ra
rằng cô đã làm đời mình ra hư hỏng, cô hiểu rằng tình yêu chân thực không phải
là thứ tình yêu cô theo đuổi bấy lâu nay. Trước mắt Mađalêna, Chúa Giêsu mới
thực là Đấng Thiên Chúa sai đến. Chỉ có Người mới thay đổi được trái tim cô,
làm cho nó trở nên mới lại để bắt đầu một cuộc sống mới.
Rồi
một hôm cô đến nhà Ông Simon biệt phái, vì cô được biết Chúa Giêsu được ông ấy
mời đến dùng bữa. Người do thái thời đó khi ăn tiệc thì không ngồi trên ghế mà
nằm trên những chiếc trường kỷ được kê quanh một chiếc bàn ở giữa, đầu hướng
vào trong phía chiếc bàn, chân đưa ra ngoài, một tay chống củi chõ lên một
chiếc gối, bàn tay giữ cái đầu, tay kia dùng để cầm ly và lấy thức ăn được dọn
sẵn trên bàn.
Khi
đó, Mađalêna bước vào nhà. Chẳng cần quan tâm xem người ta nghĩ sao khi thấy
mình đột ngột đi vào, cô tiến đến Chúa Giêsu, quỳ sụp xuống dưới chân Người. Cô
có mang theo một bình thuốc thơm. Cô mở ra rưới lên chân Người, vừa để biểu lộ
lòng tôn kính Người mà cũng vừa muốn làm cho Người chú ý.
Theo
tục lệ Do Thái, việc làm này chẳng có gì gây sốc cả. Theo phép lịch sự, chủ nhà
phải có những cử chỉ biểu lộ sự tôn trọng khách: Bắt đầu là ôm hôn chào khách
và chúc mừng vì đã đến dự tiệc (giống như ngày nay chúng ta bắt tay). Rồi phải
rửa chân cho khách vừa để sạch bụi đường vừa tránh làm dơ trường kỷ mà khách sẽ
nằm lên. Sau cùng phải xức thuốc thơm lên đầu, mặt và bàn tay của khách vừa để
sạch mồ hôi vừa cho khách được mát mẻ.
Ông
Simon biệt phái này đã chẳng làm việc nào trong những việc vừa kể. Thực ra ông
đâu có kính trọng Chúa Giêsu. Ông chỉ mời Người đến dự tiệc vì tò mò muốn thấy
con người đang được dân chúng ngưỡng mộ thôi. Mặt khác, nếu ông tiếp đón Người
tử tế quá thì sẽ bị những người biệt phái khác dị nghị.
Phần
cô Mađalêna, lúc cô quỳ dưới chân Chúa Giêsu và xức thuốc thơm chân Người, tự
dưng lòng cô trào tràn cảm xúc. Cô bật khóc vì hối tiếc quá khứ tội lỗi của
mình. Nước mắt cô rơi xuống ướt đẫm chân Chúa Giêsu, vô tình trở thành nghi
thức rửa chân đón khách dự tiệc. Thấy nước mắt mình đã làm ướt chân Chúa Giêsu,
cô hốt hoảng vội xoả tóc ra lau…
Ông
Simon biết rõ cô Mađalêna này vốn có tiếng là trắc nết. Ông ngạc nhiên vì Chúa
Giêsu không ngăn cản cô mà cứ để cho cô làm. Ông nghĩ thầm : “Nếu quả thực ông
Giêsu này là Người của Thiên Chúa, là kẻ thấu tỏ lòng người thì hẳn ông ta phải
biết cái ả Mađalêna này là đứa lăng loàn và phải tức khắc đuổi ả như đuổi tà
mới phải chứ”. Ông biệt phái này nào đâu có hiểu tình yêu của Thiên Chúa
là gì. Thiên Chúa yêu thương luôn sẵn sàng tha thứ cho những người tội lỗi khi
họ ăn năn chạy đến với Người. Ông đâu có đi theo Chúa Giêsu nên chưa hề nghe
Người kể dụ ngôn “Đứa con hoang đàng trở về nhà cha”.
Chúa
Giêsu đọc thấy ý nghĩ của Simon cũng như Người đã đọc được tâm tư của Mađalêna.
Simon tưởng mình đạo đức vì luôn giữ luật chín chắn, ít ra là trước mắt thiên
hạ. Tuy nhiên, ở tận đáy lòng, ông chẳng tốt hơn gì những người khác. Ông lại
còn giả hình nữa. Đức Giêsu nói cho ông biết Người đã thấu hết suy nghĩ của
ông. Người còn nói Mađalêna đã làm tất cả những việc mà lẽ ra ông phải làm đối
với Người để biểu lộ lòng hiếu khách. Như thế, Mađalêna chứng tỏ cô thực
lòng yêu mến Người hơn ông. Tuy cô tội lỗi nhưng cô biết hối hận, còn ông thì
vẫn luôn coi mình là đạo đức. Cô cũng muốn làm lại cuộc đời.
Bởi
vậy Chúa Giêsu nói với Mađalêna: “Tội lỗi con đã được tha. Con hãy về bình an”.
Kể từ hôm đó. Mađalêna đổi thay cuộc sống.
Mađalêna
là một trong số rất ít người luôn trung thành với Chúa Giêsu và cô có mặt dưới
chân thập giá Người.
Từ trên Thánh Giá nhìn xuống, Chúa Giêsu cũng nhìn thấy tôi.
–
Phải chăng đôi khi tôi cũng phần nào như Mađalêna buông mình tìm kiếm thú vui
nhục dục: nói chuyện tục tĩu, xem sách báo phim ảnh khiêu dâm, làm những việc ô
uế…?
–
Phải chăng đôi khi tôi không đủ can đảm để bày tỏ với một người đáng tín nhiệm
để được tư vấn về những thắc mắc và bối rối liên quan đến vấn đề tình cảm, xác
thịt và tính dục?
–
Phải chăng tôi có khuynh hướng tìm cách sống thoải mái: Ham ăn sung mặc sướng,
thích hưởng thụ, chìu chuộc thân xác…?
Từ trên Thánh Giá nhìn xuống, Chúa Giêsu thấy Ông Simon người
Xirênê và bà Vêrônica.
Simon
người xứ Xirênê được Tin Mừng nói đến. Ông đã giúp Chúa Giêsu vác thánh giá.
Còn Vêrônica thì sách Tin Mừng không nói đến nhưng thánh truyền nói bà đã lau
mặt Chúa Giêsu.
Khi
ấy, Chúa Giêsu đã kiệt sức vì phải chịu những đòn tra tấn. Đã vậy Người còn
phải leo lên đồi Canvê để chịu xử tử. Mà theo hình luật thời đó, những kẻ bị xử
tử đóng đinh phải đích thân vác cây thập giá của mình. Viên chỉ huy đội hành
hình sớm nhận ra là Chúa Giêsu khó mà vác thập giá leo nổi tới đỉnh đồi Canvê.
Theo luật, ông có quyền buộc một người nào đó giúp sức cho tử tội. Về phía
người bị buộc làm việc đó thì dĩ nhiên chẳng thích chút nào, vì vừa mệt nhọc
vừa nhục nhã bởi có thể bị người ta tưởng mình cũng là phạm nhân.
Do
đó khi viên sĩ quan yêu cầu ông Simon tiếp vác thập giá Chúa Giêsu thì Simon
chẳng vui chút nào cả. Ông định trốn đi. Nhưng lính kéo tay ông lại. Ông đành
phải tuân lệnh. Ông đưa mắt nhìn Chúa Giêsu. Ông thấy một khuôn mặt bê bết mồ
hôi và máu nhưng rất hiền lành nhẫn nhục. Ông tội nghiệp quá nên sẵn sàng kề
vai vác tiếp cây thập giá đi lên tận đỉnh đồi Canvê.
Còn
bà Vêrônica. Có lẽ bà là người thường trú tại Giêrusalem. Hôm đó bà đang đi
đường thì tình cờ nhìn thấy Chúa Giêsu đang bị đưa đi xử tử. Bà nhìn một hồi
rồi nhận ra đó là người mà bà đã từng nghe giảng. Nhưng sao hôm nay Người thảm
hại như vậy ! Mặt mũi đầy mồ hôi, máu và cả những thứ người ta khạc nhổ… Bà
không chịu nổi cảnh khổ ấy nên vội rẽ đám đông chạy đến Chúa Giêsu, bất chấp
người ta sẽ nghĩ gì và làm gì bà. Khi đã đến trước Chúa Giêsu, bà lột tấm khăn
trùm đầu xuống, có thể đây là loại vải quý thêu hoa rất đẹp. Nhưng bà không
tiếc. Bà dùng nó lau mặt Chúa Giêsu một cách nhẹ nhàng và kính cẩn. Điều
gì sẽ xảy ra sau đó ? Sách Tin Mừng không nói nhưng ta cũng có thể đoán : bọn
lính vừa lôi bà ra vừa chửi, trong đám đông có những tiếng la ó chế nhạo… Nhưng
bà vẫn kiên quyết tiếp tục lau mặt Chúa Giêsu. Còn Chúa Giêsu thì nhìn bà, ánh
mắt Người biểu lộ lòng biết ơn. Suốt đời, bà sẽ không bao giờ quên ánh mắt ấy.
Từ trên Thánh giá nhìn xuống, Chúa Giêsu cũng nhìn thấy tôi.
–
Tôi có góp phần với Chúa Giêsu trong công trình cứu chuộc loài người không:
Bằng những việc hy sinh hãm mình ; bằng cách chịu khó thăm viếng ủi an chăm sóc
những người đau ốm, bệnh tật, già cả ; bằng cách giúp đỡ tiền bạc cho kẻ đang
cần…?
–
Tôi có góp phần lo cho việc chung của xã hội và của Giáo hội không: Bằng cách
sử dụng thời giờ, khả năng và sức lực làm cho họ đạo, lớp học, khu xóm, chỗ
làm… được ngày càng tốt hơn?
–
Chung quanh tôi có rất nhiều khuôn mặt gầy còm, mệt mỏi, thẩn thờ, khổ sở… vì
túng thiếu, vì bệnh tật, vì bị áp bức… Nhìn thấy những khuôn mặt đó tôi vẫn
dửng dưng lạnh lùng? Hay là qua đó tôi nhận ra khuôn mặt của Chúa Giêsu đang
vác thánh giá và tìm cách ủi an nâng đỡ?
Từ trên Thánh giá nhìn xuống, Chúa Giêsu thấy Thượng tế Caipha và
những nhà lãnh đạo Do Thái giáo.
Họ
đang đứng dưới chân thập giá, hả hê nhìn lên Chúa Giêsu đang bị đóng đinh, lòng
hãnh diện vì đã thắng được kẻ thù nguy hiểm ấy. Bởi vậy họ lớn tiếng mỉa mai:
“Xem kìa… Nó đã cứu người khác nhưng không cứu nổi bản thân. Nó nói nó là Đấng
Thiên Chúa sai đến. Nhưng Thiên Chúa còn đợi gì mà chưa cứu hắn!… Ê, mi có giỏi
thì xuống khỏi thập giá xem! Khi đó thì chúng ta mới tin mi”.
Chúa
Giêsu nghe hết nhưng Người không đáp trả lời nào. Người chỉ cầu nguyện với Chúa
Cha: “Cha ơi, xin Cha tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm”. Nghĩa là Người
biện hộ cho họ, vì quả thực họ không ý thức Người chính là Con Thiên Chúa.
Thế
nhưng sở dĩ họ không ý thức điều đó là vì họ đã ngoan cố trong sự mù quáng, họ
đã đóng cửa lòng đối với Thiên Chúa. Tội họ rất nặng: Tội kiêu ngạo, tội nghĩ
mình đạo đức, tội giả hình và tội ganh ghét.
Trong
đám họ có một số người biệt phái. Số biệt phái nảy luôn tham dự đầy đủ các lễ
nghi tôn giáo. Người ta còn thường gặp họ cầu nguyện giữa đường nữa. Họ bố thí
rất nhiều tiền, nhưng chỉ khi có người nhìn thấy thôi. Thực chất thì họ là
những kẻ giả hình và chẳng có gì tốt hơn những người khác. Chúa Giêsu đã từng
nói thẳng: “Các ông giống như những mồ mả tôi vôi. Bên ngoài thì tốt đẹp lắm,
nhưng bên trong đầy những ô uế thối tha”. Chúa Giêsu đã lột mặt nạ giả hình của
họ, chắc chắn họ sẽ không bao giờ tha thứ cho Người về chuyện sỉ nhục này.
Cũng
có những người thuộc phái Sađốc. Họ là các tư tế. khi cử hành các lễ nghi, họ
chí chú trọng đến bề ngoài chứ trong lòng không hề kính mến Chúa. Chúa Giêsu
không để yên cho họ sống theo thói quen hình thức ấy nữa. Người dạy phải kính
mến Chúa thật lòng và phải chứng tỏ lòng kính mến ấy không phải bằng những hình
thức lễ nghi mà bằng chính cách sống.
Một
ngày kia Chúa Giêsu vào Đền thờ Giêrusalem. Người thấy nhiều người chỉ lo các
hình thức lễ nghi bề ngoài, chỉ chú ý đến lễ vật: Những kẻ bán chiên bò, chim
câu… nhưng kẻ đổi tiền… Sân đền thờ vô cùng om xòm náo nhiệt. Bầu khí bát nháo
ấy chẳng thuận lời cho người ta bình tâm cầu nguyện chút nào. Lòng yêu mến Chúa
khiến Người nổi giận, một “cơn giận thánh”. Người lấy những sợi dây cột bò có
sẵn đấy, quấn lại thành một sợi roi, đánh đuổi những kẻ mua bán : “Nhà Cha ta
là nhà cầu nguyện. Thế mà các ngươi đã biến nó thành hang trộm cướp”. Các viên
chức Đền thờ sẽ không bao giờ tha thứ cho Người về chuyện này.
Thế
là Chúa Giêsu trở thành kẻ thù số một của cả nhóm biệt phái lẫn nhóm tư tế
Sađốc. Người có làm bao nhiêu phép lạ họ cũng không tin. Dân chúng càng đi theo
Người đông đảo thì họ càng ganh ghét. Chúa Giêsu có cố gắng bao nhiêu đi nữa để
cho họ biết Người là Đấng Thiên Chúa sai đến, họ cũng bưng tai bịt mắt. Hai
nhóm liên minh tìm cách thủ tiêu Người.
Tuy
nhiên, làm sao mà bắt được Chúa Giêsu đây vì dân chúng ngưỡng mộ Người. Họ vừa
đón rước Người vào thành Giêrusalem như rước một vị vua. Chỉ có cách bắt lén
thôi. Chính lúc họ đang nghĩ cách thì Giuđa tìm đến đề nghị bán Thầy. Cuối cùng
họ đã bắt được Chúa Giêsu trong Vườn Cây Dầu và điệu Người đến tòa án Thượng
hội đồng Do thái giáo. Cách xử án thật lố bịch: Họ dùng hai người làm chứng
gian để kết án Người ; một nhân viên còn dám tát vào mặt Người ; cuối cùng
Thượng tế Caipha đứng lên long trọng hỏi: “Nhân danh Thiên Chúa hằng sống, Ta
hỏi mi: mi có phải là Con Thiên Chúa không ?” Chúa Giêsu đáp: “Ông nói đúng”.
Khi đó mọi người đều đứng dậy hô lớn: “Cần gì phải tìm nhân chứng nữa. Chính
chúng ta đã nghe nó nói. Thật là tội phạm thượng khủng khiếp. Nó đáng chết”.
Thế
là bản án đã được tuyên. Chỉ còn lèo lái cho tổng trấn Philatô – người đại diện
đế quốc Rôma và là kẻ nắm thực quyền – chuẩn y bản án ấy thôi. Và Philatô, vì
hèn nhát, đã để mặc cho họ đem Chúa Giêsu đi đóng đinh.
Từ trên Thánh Giá nhìn xuống, Chúa Giêsu cũng nhìn thấy tôi.
1. Tôi có phần nào giống những người biệt
phái giả hình không: Nhìn bề ngoài thì xem ra tôi đạo đức lắm: Dự lễ đầy đủ,
rước lễ đều đặn, xưng tội thường xuyên… Nhưng trong lòng, tôi làm những việc ấy
chỉ vì bị lôi cuốn theo đám đông, vì sợ cha mẹ rầy la, vì muốn cho người khác
thấy… Lòng tôi không kính mến Chúa ?
2. Tôi có sống như một kitô hữu thực thụ,
không phải chỉ ngày Chúa Nhật mà là mọi nơi mọi lúc không? Tôi chỉ lo chu toàn
những nghĩa vụ tôn giáo bề ngoài mà thôi, hay là biết phản ứng như một kitô hữu
có đức tin trước mọi tình huống như ở nhà, ở trường, khi làm việc, lúc giao
tiếp với bạn bè? Tôi có biết luôn tự nhắc mình: “Nếu Chúa Giêsu ở vào hoàn cảnh
của tôi thì Người sẽ làm gì” không ?
3. Có khi nào tôi ganh ghét những người
khá hơn tôi không? Có khi nào tôi tìm cách hạ người ta xuống, bởi vì người ta
khen họ hơn tôi, bởi vì thành công của họ làm tôi khó chịu?
Nguyên bản tiếng Pháp: Ceux que Jésus voyait du
haut de la Croix
Lm Carôlô Hồ Bặc Xái chuyển ngữ