NĂM 1885: HÀNH TRÌNH CỦA NHỮNG NHÀ TRUYỀN
GIÁO NGƯỜI PHÁP ĐẦU TIÊN TẠI BRAZIL
Khởi đầu
Các linh mục Đa Minh tại Toulouse, đáp lại lời yêu cầu của
Đức Giám mục Goyaz, đã thiết lập một sứ vụ truyền giáo ở Brazil, tại Uberaba,
vào ngày lễ Các Thánh Nam Nữ năm 1881. Sau một khởi đầu khó khăn, do thiếu kiến
thức về ngôn ngữ, họ sẽ sớm có thể rao giảng...Một cơ sở truyền giáo thứ hai
sau đó được thành lập ở Goyaz.
Ngay cả trước khi các Anh em được bổ nhiệm tại Uberaba, Cha
Cormier đã đề nghị các nữ tu Đa Minh tại Bor tham gia vào sứ vụ của họ ở
Brazil. Thật vậy, Cha Cormier biết rất rõ về các Nữ tu tại Bor: ngài đã giảng
cho họ nhiều khóa tĩnh tâm hàng năm liên tiếp (từ năm 1875), khởi xướng cho họ
những thực hành phụng vụ Đa Minh và thiết lập Hiến pháp và Nội quy của các
Chị.
Cha nghĩ rằng các Nữ tu Đa Minh ở Bor sẽ rất có giá trị cho
sứ mệnh này ở Brazil. Hơn nữa, rất nhanh chóng, các nhà truyền giáo đã hiểu
được sự cần thiết của một căn cứ hậu phương, một Cộng đoàn các Nữ tu Đa Minh,
sẽ là nơi mở rộng việc rao giảng một cách cụ thể tại địa phương. Ngoài ra, giám
mục của Goyaz muốn mở tại thị trấn của mình một trường trung học dành cho nữ
sinh và một bệnh viện dành cho người các bệnh nhân, nên đã xin các
Nữ
tu Đa Minh giúp cho hai cơ sở này...
Mẹ Dosithée biết rằng có các Nữ tu trong Hội dòng muốn trở
thành nhà truyền giáo. Mẹ vui mừng hưởng ứng lời kêu gọi này từ Giáo hội và
Dòng Giảng Thuyết và Mẹ đã đáp lại Cha
Cormier rằng họ có thể tin cậy vào các Nữ tu Bor để giúp “vun trồng cờ hiệu của
Chúa Kitô trên đất Brazil”.
Sự Chuẩn bị
Từ đó trở
đi, mọi người phải bắt đầu chuẩn bị, nâng cao nhận thức giữa các Chị Em.
Mẹ
Dosithée đã gọi điện cho Cha Vincent Lacoste trong Khóa tĩnh tâm tháng 9 năm
1881, người sẽ lên đường đến Brazil vài tuần sau đó. Theo bước chân của Cha,
các chị em biết tin tức của Cha qua thư từ thường xuyên, đầu tiên là băng qua
Đại dương và sau đó đến Uberaba. Trở thành Bề trên ở thành phố này vào năm
1883, Cha càng tích cực hơn nữa trong việc thúc đẩy sự hiện diện của các Nữ
tu...
Các
Anh em của Dòng đã gửi lời động viên và khuyên nhủ:
Ở đây có trường dành cho nam sinh nhưng không có trường nào
phù hợp dành cho nữu sinh, các em sống và lớn lên hoàn toàn trong sự thiếu hiểu
biết. Thật là một cánh đồng rộng lớn cho các Chị em! » (Père Madré)
« Điều vô
cùng quan trọng là nếu hai hoặc ba Nữ tu có thể nói ngôn ngữ của người dân khi
đến đây. » (Père Lacoste)
« Sẽ có một
điều tuyệt vời nữa là một trong các Chị em có thể dạy một chút âm nhạc và đàn
piano… đây là một điểm có tầm quan trọng lớn đối với người Brazil...» (Père Madré)
« Các Chị em
hãy chọn những người đúng đắn, chín chắn, kiên nhẫn, có đức tính vui vẻ, vững
vàng trong lòng đạo đức, vì ắt phải làm việc lớn và nhiều gian khổ. » (Père Cormier)
Dòng Đa Minh ở Lisbonne (Bồ Đào Nha) đã đồng ý chào đón các
Nữ tu học tiếng Bồ Đào
Nha miễn phí, Nhà Thương xót (Santa
Casa) ở Uberaba đã được thành lập đầy đủ và hợp đồng đã được ký kết giữa Giám
mục Goyaz et Giám mục Rodez, tất cả những gì còn lại là tiến bước theo bước
chân câc Tông đồ và Thánh Đa Minh.
“Tôi bảo đảm với ngài rằng những cô gái tốt bụng này sẽ được
đối xử như một phần đàn chiên rất đặc biệt mà Chúa đã giao phó cho tôi…” (Giám mục Goyaz)
Chúng ta
đang ở năm 1884, vào tháng 9. “Thời điểm tĩnh tâm hàng năm sắp đến, chị bề trên
đã tập hợp ngay từ đầu các chị em trong cộng đoàn và nói với họ về đề nghị mà
Đức Giám mục Goyaz đã đưa ra cho chị. Đồng thời, chị yêu cầu họ xem xét nguyện
vọng của mình trước Chúa, đồng thời nói thêm rằng nếu có ai cảm thấy bị lôi
cuốn vào sứ vụ này thì vui lòng cho chị biết bằng văn bản vào cuối khóa tĩnh
tâm.
Đến ngày kết
thúc, Chị Bề trên đã rất xúc động khi thấy trên bàn của mình một số lượng lớn
các giấy tờ, trong đó các nữ tu đã gửi chúng cầu nguyện và thậm chí xin được
đặt trong số những người được bầu chọn cho sứ vụ ở Brazil..» Vì thế có nhiều
lựa chọn. Trong đó có:
Sœur M. Joseph AUBELEAU,
(33 tuổi-Bề trên Tu viện), Sœur M.
Octavie, (32 tuổi – Phó Bề trên Tu viện), Sœur M. Reginald RECH, (25 tuổi – Công tố viên), Sœur M. Eléonore CAZE, (28 tuổi – Thư
ký Hội đồng và Giáo viên Tổng hợp), Sœur
M. Hildegarde GAILLARD, (39 tuổi) et Sœur
Julienne MAILHES (32 tuổi).
Mẹ Joseph, Sœur M. Eléonore và Sœur M. Réginald được chỉ
định đến Lisbonne trước tiên để học tiếng Bồ Đào Nha.
Việc ra đi được chia làm hai giai đoạn
Vào ngày 29 tháng 1 năm 1889, đã đến lúc nhóm đầu tiên “phải
vĩnh biệt gia đình, quê hương, cái nôi thân yêu của Hội Dòng”. Các chị ra đi
trong cảm xúc chung mà chúng ta có thể tưởng tượng, cùng với Mẹ Dosithée muốn
đích thân dẫn các Chị lên thuyền. Sau khi xin Cha Colchen, Giám tỉnh lúc bấy
giờ ở Toulouse, các Chị dừng lại ở Lộ Đức “để giao phó cuộc hành trình và sứ vụ
của các Chị cho Nữ Vương Thiên Đàng. Từ đó, nhóm đến Bordeaux và Mẹ Dosithée đã
từ biệt các con gái của mình tại bến cảng nơi con tàu lớn đóng quân. Ở đó, biên
niên sử cho chúng ta biết, “những cuộc chia tay đau lòng diễn ra nhưng một thế
lực siêu nhiên nào đó đã lấn át nỗi đau chia ly”.
Đó là ngày 5 tháng 2 năm 1885. Vào ngày 9, các Chị đến
Lisbon, nơi các chị nhận được sự hiếu khách quảng đại nhất của các Nữ tu Đa
Minh. Bất chấp tất cả, đó là thời gian thử thách. Các Chị em Đa Minh, rất bận
rộn với công việc của mình, không thể trực tiếp chăm sóc cho các chị em suốt
ngày vùi đầu vào sách vở. Tuy nhiên, vào buổi tối, các Chị nói chuyện với các
học sinh nội trú và nhờ đó luyện tập được một chút tiếng Bồ Đào Nha.
Trong khi
đó, công tác chuẩn bị vẫn tiếp tục ở Bor cho chuyến khởi hành lớn. Chúng ta có
thể đoán được những tháng chờ đợi này sẽ như thế nào! Thật là một sự chuẩn bị
khi cung cấp cho các Chị em yêu quý này mọi thứ có thể làm giảm bớt nỗi đau khổ
của cuộc sống xa quê hương và sự thiếu hụt của giai đoạn mới thành lập. Chúng
ta phải quay lại những bức thư của Cha Lacoste để nhận ra cuộc di cư đầu tiên
sang Châu Mỹ này đòi hỏi điều gì..
“ Tôi mong các chị hãy cung cấp cho mình nhiều hơn những bộ
quần áo hoàn chỉnh, các chị sẽ khó tìm được vải len ở đây và với giá rất cao. ”
(Père Lacoste) Ở Bor, việc may vá
suốt ngày để cung cấp quần áo cho những Chị em thân yêu sắp ra đi. Một số cộng
đoàn địa phương cũng hỗ trợ việc này. Những nhà truyền giáo của chúng ta cũng
mang theo một cây đàn piano, một cây đàn hòa âm và những bức tượng.
Chuyến khởi hành lớn
Vào cuối
tháng 4 năm 1885, ba vị Truyền giáo của chúng ta lần lượt rời bỏ Cộng đoàn Bor
thân yêu, mà theo lời của Mẹ Lúcia, cộng đoàn vừa buồn vừa mừng cho Chúa. Giống
như lần khởi hành đầu tiên, Mẹ Dosithée mong muốn được cùng các Con gái của
mình đến
Bordeaux, một lần nữa đi qua
Toulouse và Lourdes..
Vào ngày 5
tháng 5, Mẹ Dosithée từ biệt các Chị, tiễn các Chị lên tàu “Congo” và đó là một
khoảnh khắc tuyệt vời đầy cảm xúc mãnh liệt nhưng cũng là khoảnh khắc thực sự
quảng đại và sẵn sàng đón nhận lời mời gọi của Thiên Chúa. Chúng ta có thể đoán
được cuộc gặp gỡ của hai nhóm sáng lập tại Lisbon sẽ diễn ra như thế nào! Khi
tụ họp, “họ dấn thân vào đại dương bao la, tất cả cùng nhau ca ngợi và chúc
tụng Chúa”. Đó là ngày mồng mười tháng Năm..
(Bài viết của Sœur
Luc-Béatrix de Franssu, Bề trên Tu viện Monteils – Pháp)
(Trích từ ấn bản Anastasiando số 35 vào tháng 4 năm 2024 –
Tỉnh dòng
Đức Mẹ Mân Côi Brésil)