Chủ đề:
NGƯỜI
NỮ TU ĐAMINH ANATASIE: TRUYỀN GIÁO VỚI TINH THẦN "CAN ĐẢM"
Khi nhắc đến hai chữ “truyền giáo”, chúng ta thường
nghĩ đến những nhà thừa sai ra đi đến vùng sâu vùng xa, hoặc những nhà giảng
thuyết hùng biện giữa quảng trường. Nhưng truyền giáo không chỉ là hoạt động
bên ngoài – mà còn là lối sống, là lời chứng bằng cả con người, cả trái tim.
Trong hành trình lịch sử của Hội Thánh, đã có biết bao
chứng nhân âm thầm mà vĩ đại. Một trong số đó có Mẹ chúng ta - người Mẹ đáng
kính Marie Anastasie – người đã truyền giáo không phải bằng những bài giảng
hùng hồn, mà bằng một đời sống can đảm, dấn thân và yêu mến Thiên Chúa đến cùng.
Qua gương sáng của Mẹ, chúng ta cũng nỗ lực trở thành người nữ tu Đaminh - Anatasie:
truyền giáo với tinh thần can đảm trong ơn gọi và sứ vụ trong thời đại ngày nay.
I. Người Nữ Tu Đa Minh Anatasie– Truyền Giáo Với
Tinh Thần Can Đảm Trong Đời Sống Cá Nhân.
Có thể nói: Truyền giáo trước hết bắt đầu từ đời sống
cá nhân – từ sự kết hợp mật thiết với Chúa, từ những hy sinh âm thầm, từ lòng
trung tín trong từng khoảnh khắc sống ơn gọi.
1. Can đảm sống đời cầu nguyện giữa bao bận rộn
Dù đảm trách nhiều trách nhiệm lớn lao như sáng lập
dòng, dạy học, tổ chức cộng đoàn, Mẹ Anastasie vẫn giữ cho mình một đời sống
cầu nguyện sâu xa, trung thành. Mỗi ngày, Mẹ dành thời gian lâu giờ trước Thánh
Thể, sống kết hiệp mật thiết với Chúa trong mọi việc.
→ (Qua đó cho thấy) Truyền giáo không thể tách khỏi sự
cầu nguyện. Đời sống cá nhân kết hiệp với Chúa là nguồn mạch cho mọi hoạt động
tông đồ.
2.
Can đảm đối
diện với những giới hạn của bản thân
Mẹ Anastasie không phải là người xuất thân giàu có hay
được học cao. Tuy nhiên, Mẹ đã dám vươn lên, học hỏi từng chút, biết tự rèn
luyện bản thân về trí thức, nhân bản và thiêng liêng để đủ khả năng phục vụ.
→ Như vậy, Truyền giáo bắt đầu từ việc dám vượt lên
chính mình, không đầu hàng những giới hạn của bản thân, biết tin vào ơn Chúa và
cố gắng không ngừng.
3.
Can đảm chịu
đựng bệnh tật và đau khổ thể xác
Trong những năm cuối đời, Mẹ chịu đựng nhiều bệnh tật,
mệt mỏi, nhưng không than vãn. Trái lại, Mẹ dâng từng đau khổ cá nhân như của
lễ cho các linh hồn.
→ Một đời sống cá nhân thấm nhuần tinh thần hy sinh là
cách truyền giáo mạnh mẽ nhất – không cần lời, chỉ bằng chứng tá âm thầm.
4.
Can đảm chọn
sự thinh lặng và khiêm tốn
Dù là người sáng lập dòng, Mẹ Anastasie không tìm địa
vị, danh tiếng, nhưng sống rất âm thầm, luôn nhường bước cho người khác. Mẹ làm
việc vì Chúa, không vì bản thân.
→ Như vậy, Truyền giáo không nhất thiết phải nổi bật.
Một người khiêm tốn, sống thật với ơn gọi của mình, đã là một nhà truyền giáo
rồi.
5. Can đảm
trung tín từng ngày
Mẹ sống đời tu không phải bằng những hành động phi
thường, nhưng bằng lòng trung thành với các giờ kinh, việc bổn phận, và lòng
yêu mến Chúa trong từng việc nhỏ.
→ Sự trung tín trong bồn phận hằng ngày với lòng yêu
mến là cách truyền giáo chân thực nhất trong đời sống cá nhân của người tu sĩ.
*BÀI HỌC CHO CHÚNG TA
Qua gương sống của mẹ Anastasie, chúng ta nhận ra
rằng:
·
Mỗi người đều có
thể truyền giáo bằng chính đời sống cá nhân của mình, không cần phải làm điều
lớn lao.
·
Can đảm sống sự
thinh lặng, hy sinh và kết hiệp với Chúa là điều thiết yếu để Tin Mừng lan tỏa.
·
Càng sống đời
sống nội tâm sâu xa, càng trở thành ánh sáng lặng lẽ nhưng bền vững cho người khác.
II. Truyền Giáo Với Tinh Thần Can Đảm Trong
Việc Tuân Giữ Ba Lời Khấn.
1.
Lời khấn
Khiết Tịnh – Can đảm sống yêu
thương không chiếm hữu.
Là nữ tu trẻ, xinh đẹp và có nhiều tài năng, Mẹ Anastasie
dễ dàng trở thành đối tượng được mến mộ. Nhưng Mẹ đã chọn sống trọn vẹn cho
Chúa. Mẹ yêu thương mọi người với một trái tim rộng mở, nhưng không gắn bó cách
chiếm hữu.
Mẹ sống đức khiết tịnh không chỉ bằng việc giữ mình
trong sạch, mà còn bằng sự thanh thoát trong các tương quan, đặt Chúa làm trung
tâm của mọi tình cảm.
Can đảm của Mẹ thể hiện ở chỗ: dám chọn một tình yêu
dứt khoát, không chia sẻ, để tình yêu đó trở thành nguồn mạch cho mọi hành động
phục vụ và truyền giáo.
Mẹ đã sống trọn lời khấn thanh khiết qua câu Mẹ nói:
“Tôi chỉ thuộc về Chúa – và Chúa là tất cả tình yêu tôi cần.”
2.
Lời khấn Khó
Nghèo – Can đảm sống từ bỏ và tín
thác.
Mẹ Anastasie sinh ra trong một gia đình nghèo, nên từ
bé đã quen với sự thiếu thốn. Khi vào dòng, Mẹ vẫn chọn sống khó nghèo triệt
để: ăn uống đạm bạc, tiết kiệm chính đáng
Là người sáng lập dòng, Mẹ có thể sống thoải mái hơn.
Nhưng Mẹ không cho phép mình có đặc quyền. Trái lại, Mẹ luôn chọn phần khó
nhất, nặng nhất, chia sẻ với chị em những thiếu thốn nhỏ bé mỗi ngày.
Chính qua đời sống khó nghèo, Mẹ truyền giáo bằng
chứng tá: Sống siêu thoát, nhẹ nhàng, tín thác hoàn toàn vào Chúa quan phòng.
Mẹ thường nói: “Người nghèo hiểu tình yêu của Chúa,
không phải bằng lời giảng, mà bằng một tấm lòng giống họ.”
3.
Lời khấn Vâng
Phục – Can đảm đặt ý Chúa trên ý
riêng.
Mẹ Anastasie, dù là bề trên, nhiều lần bị hiểu lầm, bị
chống đối bởi chính chị em trong cộng đoàn. Có lúc mẹ muốn từ chức, rút lui,
nhưng khi cầu nguyện, mẹ hiểu rằng ý Chúa là kiên vững.
Mẹ vâng phục trong những điều trái ý, vâng phục trong
khi bị đau bệnh, vâng phục cả khi không hiểu hết kế hoạch Chúa.
Sự vâng phục đó không chỉ là tuân theo lệnh, mà là một
hành vi đức tin: “Chúa đang dẫn tôi qua tay người khác.”
Chính qua đời sống vâng phục can đảm đó, mẹ đã truyền
giáo bằng sự hiệp nhất, bằng khả năng xây dựng cộng đoàn trong bình an và khiêm
hạ.
*BÀI HỌC CHO CHÚNG TA
·
Đừng xem ba lời
khấn như gánh nặng, nhưng là con đường nên thánh và truyền giáo.
·
Mỗi hành động
trung thành nhỏ bé trong đời sống hằng ngày đều có giá trị loan báo Tin Mừng.
·
Can đảm sống khác
thế gian: yêu không chiếm giữ, sống không tích trữ, vâng phục trong tự do.
Đặc biệt, khi thế giới hôm nay cổ võ chủ nghĩa cá
nhân, sự hưởng thụ và nổi loạn, thì người tu sĩ càng cần sống ba lời khấn như
một sự phản kháng có tính Tin Mừng – âm thầm nhưng đầy sức mạnh.
III. Truyền Giáo Với Tinh Thần Can Đảm Trong
Đời Sống Cộng Đoàn.
Cộng đoàn tu trì không chỉ là nơi chung sống, mà còn
là "đất thánh" nơi Tin Mừng được gieo và lớn lên qua từng hành vi yêu
thương, tha thứ, phục vụ và hiệp nhất.
1.
Can đảm chấp
nhận khác biệt và xung khắc.
·
Mẹ Anastasie, với
vai trò là Bề trên sáng lập, nhiều lần phải đối diện với bất đồng, hiểu lầm và
thậm chí là chống đối từ một số chị em.
·
Tuy nhiên, Mẹ
không bao giờ để mình bị chi phối bởi cảm xúc tiêu cực. Chị luôn lắng nghe,
kiên nhẫn, bao dung và không ngừng cầu nguyện để tìm ra cách giải quyết trong
yêu thương.
→ Mẹ đã truyền giáo bằng chính thái độ hiền hòa và can
đảm gìn giữ sự hiệp nhất giữa chị em.
2.
Can đảm phục
vụ và hy sinh trong âm thầm
·
Là người sáng
lập, Mẹ có quyền ở vị trí cao, nhưng Mẹ thường chọn những việc thấp hèn nhất:
quét dọn, giặt giũ, chăm sóc bệnh nhân, chia sẻ phòng với chị em mới.
·
Mẹ luôn sẵn sàng
hy sinh thời gian nghỉ ngơi để lắng nghe, khuyên nhủ và nâng đỡ chị em gặp khó
khăn.
→ Một cộng đoàn trong đó mỗi người sống phục vụ sẽ trở
thành một dấu chỉ sống động của Nước Trời – đó là truyền giáo thực sự.
3.
Can đảm sửa
lỗi và đón nhận sửa lỗi
·
Mẹ Anastasie
thường nhẹ nhàng nhắc nhở các chị em, nhưng cũng rất khiêm tốn đón nhận khi
chính mình bị góp ý.
·
Có lần Mẹ nói: “Nếu
tôi sai, xin cứ nói. Tôi vui vì có người giúp tôi trở nên thánh thiện hơn.”
→ Tinh thần khiêm tốn và cởi mở như thế không chỉ xây
dựng cộng đoàn mà còn là bài học truyền giáo sống động cho thế giới đang thiếu
sự lắng nghe.
4.
Can đảm làm
cầu nối hiệp nhất
·
Trong những lúc
cộng đoàn chia rẽ, có sự bất đồng hoặc hiểu lầm, Mẹ luôn là người đứng ra hòa
giải.
·
Mẹ không chọn
bên, nhưng chọn sự thật trong tình yêu. Mẹ sẵn sàng hy sinh danh dự, uy tín cá
nhân để bảo vệ sự hiệp nhất của cộng đoàn.
→ Truyền giáo đôi khi không phải là giảng thuyết, mà
là hành động tái tạo sự hiệp thông – bắt đầu từ chính cộng đoàn của mình.
5.
Can đảm yêu
thương không chọn lựa
·
Mẹ yêu thương mọi
người như nhau: từ chị em trẻ đến các sơ già yếu, từ người dễ thương đến người
khó tính. Ai cũng được chị tiếp cận với sự kính trọng và lòng bao dung.
·
Mẹ từng nói: “Nếu
tôi chọn yêu chỉ người tôi thích, thì tôi chưa sống Tin Mừng.”
→ Một cộng đoàn yêu thương không điều kiện là một lời
chứng Tin Mừng rõ ràng và thuyết phục nhất.
*BÀI HỌC CHO CHÚNG TA
Từ đời sống của Mẹ -Anastasie, chúng ta rút ra được
những bài học quý báu:
·
Hãy xem cộng đoàn
là nơi đầu tiên để truyền giáo, trước khi đi xa hơn.
·
Cần can đảm để
chấp nhận, yêu thương, sửa lỗi và xây dựng trong tinh thần Tin Mừng.
·
Cần sự kiên nhẫn
và cầu nguyện để không ngã lòng trước những giới hạn của nhau.
·
Sống trung thành
với đời sống cộng đoàn là một sứ vụ truyền giáo thiết thực.
IV. Truyền Giáo Với Tinh Thần Can Đảm Trong
Những Thách Đố Của Thời Đại.
1.
Thách đố về
nguồn gốc nghèo hèn & hạn chế bản thân.
·
Xuất thân từ một
gia đình nghèo, mẹ không có điều kiện học hành cao như nhiều người khác.
·
Bị xem là “không
đủ khả năng” để đảm trách vai trò lãnh đạo hay sứ vụ truyền giáo.
⟶ Nhưng Mẹ can đảm vượt
qua mặc cảm và định kiến bằng lòng tin vào Chúa và khát khao dâng hiến trọn
vẹn.
·
Câu nói của Mẹ: “Chúa không chọn người hoàn hảo, Ngài hoàn
thiện người Ngài chọn.”
2.
Thách đố từ
xã hội thế tục hóa
·
Thế kỷ XIX là
thời kỳ Giáo hội Pháp bị bách hại và loại trừ dần khỏi đời sống công cộng.
·
Việc tu hành bị
coi là lỗi thời; nhiều người trẻ quay lưng với tôn giáo.
⟶ Trong bối cảnh đó, Mẹ Anastasie
vẫn dám thành lập một hội dòng mới, chuyên truyền giáo qua giáo dục – đặc biệt
là giáo dục đức tin cho thiếu nhi và người nghèo.
⟶ Mẹ sống như một phản
chứng: giữa một xã hội muốn đẩy lui Thiên Chúa, chị công khai sống cho Ngài.
3.
Thách đố
trong chính cộng đoàn tu trì.
·
Bị chống đối, bị
hiểu lầm, có người không chấp nhận một người trẻ và “ít học” làm sáng lập và bề
trên.
⟶ Mẹ không phản ứng tiêu
cực, nhưng chọn con đường cầu nguyện, thinh lặng và khiêm tốn xây dựng.
·
Chính thái độ yêu
thương và hiền hậu ấy là lời rao giảng mạnh mẽ nhất – một hình thức truyền giáo
bằng chứng tá sống động.
4.
Thách đố từ
bệnh tật, giới hạn thể lý.
·
Trong nhiều năm
cuối đời, Mẹ phải chịu nhiều cơn đau nặng, sức khỏe yếu, làm việc trong mệt
mỏi.
⟶ Nhưng không một lời
than vãn – trái lại, Mẹ dâng tất cả như của lễ cho sứ vụ truyền giáo.
·
Truyền giáo không
chỉ bằng lời, mà còn bằng sự hiến dâng hy sinh trong đau khổ.
5.
Thách đố từ
tư tưởng “phụ nữ không đủ khả năng truyền giáo”.
·
Vào thời Mẹ sống,
vai trò của người nữ trong Giáo hội bị giới hạn nghiêm trọng.
⟶ Mẹ phá vỡ tư tưởng ấy
bằng cách sống chứng tá: lãnh đạo cộng đoàn, đào tạo chị em, truyền cảm hứng
phục vụ cho hàng trăm thiếu nữ.
·
Với lòng can đảm,
Mẹ chứng minh rằng: người nữ – khi được ơn Chúa – có thể trở thành khí cụ
truyền giáo mạnh mẽ.
*BÀI HỌC CHO CHÚNG TA HÔM NAY
1.
Thời đại hôm nay
cũng đầy thách đố: chủ nghĩa cá nhân, vô thần, hưởng thụ, tương đối hóa chân
lý.
2.
Người tu sĩ ai
cũng được mời gọi sống tinh thần truyền giáo như Mẹ A-na-ta-si-e:
·
Trung thành trong
bổn phận nhỏ bé
·
Can đảm làm điều
đúng dù bị hiểu lầm
·
Sống đức tin công
khai giữa xã hội thế tục
·
Dâng đau khổ và
giới hạn bản thân như một lời rao giảng âm thầm
3.
Chúng ta không
được nản lòng trước thách đố, vì chính thách đố làm sáng tỏ ơn gọi truyền giáo
của mỗi người.
KẾT LUẬN: Trong thế giới hôm
nay, người tu sĩ đối diện với vô vàn thử thách như:
·
Tình trạng tục
hóa, sống vội, sống hời hợt.
·
Sự vô cảm, cá
nhân chủ nghĩa.
·
Áp lực công việc,
thiếu ơn gọi, giảm niềm tin.
Nhưng mẹ Anastasie nhắc chúng ta rằng: Dù hoàn cảnh có
thế nào, chúng ta vẫn có thể truyền giáo – nếu dám sống Tin Mừng cách can đảm:
·
Dám yêu thương
giữa một thế giới ích kỷ.
·
Dám phục vụ khi
người khác muốn an nhàn.
·
Dám sống đức tin
trong xã hội thế tục.
·
Dám khiêm tốn khi
người ta tìm tiếng khen.
Chị em chúng ta biết noi gương Mẹ Anastasie: sống đơn
sơ, khiêm tốn, can đảm dấn thân – để đời sống của chúng ta cũng trở thành lời
rao giảng mang đậm chất của một nữ tu Đaminh-Anatasie đem Tin Mừng cho mọi
người, cho chị em và cho thế giới hôm nay.
Sr. Marie Brigette Nguyễn Thị Trâm