Mỗi
Chúa nhật trong mùa Phục sinh, Phụng vụ Giáo Hội giới thiệu với chúng ta một
khía cạnh, có liên quan đến Đấng Phục sinh. Chúa nhật thứ nhất, Phụng vụ chứng minh với
chúng ta: Đức Giêsu đã sống lại thật chứ không phải câu chuyện cổ tích. Người sống lại vì Người là Thiên Chúa quyền
năng. Chúa nhật thứ hai, qua câu chuyện
ông Tôma, Giáo Hội dạy chúng ta xác tín vào Đấng Phục sinh, mặc dù con mắt thể
lý không nhìn thấy Người. Chúa nhật thứ
ba, với lệnh truyền của Đấng Phục sinh cho các môn đệ, Giáo Hội mời gọi chúng
ta hãy trở thành chứng nhân của Đấng Phục sinh giữa đời. Chúa nhật thứ bốn, chúng ta suy tư về cuộc khổ
nạn của Chúa như một mục tử hy sinh mạng sống vì đàn chiên. Và, hôm nay là Chúa nhật thứ năm của mùa Phục
sinh, Phụng vụ nhắc chúng ta: sức sống của Đấng Phục sinh như dòng chảy phong
phú nơi mỗi cá nhân và mỗi cộng đoàn tín hữu. Dòng chảy ấy bắt nguồn từ Chúa Cha, thông qua
Chúa Giêsu, nhờ tác động của Chúa Thánh Thần và đến với các tín hữu, qua sự hiệp
thông gắn bó với Chúa Giêsu Phục sinh, Đấng đang sống và hiện diện giữa chúng
ta.
Nếu Chúa Giêsu là cây nho và người tín hữu là cành nho, thì như
chúng ta thấy trong thực tế, có những cành xanh tươi tràn đầy nhựa sống, vừa có
những cành héo úa cằn khô. Hình ảnh này
muốn diễn tả đời sống người tín hữu. Thời
nào cũng vậy, có những người đạo đức siêng năng, nhưng cũng có những người dửng
dưng hờ hững. Người tín hữu không gắn bó
với Chúa giống như cành khô, chỉ dùng làm củi. Trong khi đó, những tín hữu gắn bó, giống như
cành nho gắn liền với thân, luôn an vui hạnh phúc, khi cầu nguyện họ được Chúa
nhận lời. Hình ảnh gắn bó ấy được Chúa
diễn tả qua lời mời gọi: “Hãy ở lại trong Thày.” Động từ “ở lại” trong Tin Mừng Thánh Gioan
mang ý nghĩa đặc biệt. “Ở lại” là gắn
bó, là hiệp thông, là yêu mến, là chia sẻ, là đồng cảm, là trung thành. Chúa Giêsu đã nói đến việc Người ở lại trong
Chúa Cha, để mời gọi chúng ta ở lại trong Người. Đó là sự gắn kết thân mật đến nỗi nên một với
Chúa. Chúa Giêsu đã khẳng định: Tôi và
Cha Tôi là một. Như thế, những ai kết hợp
với Chúa Giêsu là được kết hợp với Chúa Cha, được chia sẻ và thông phần sự sống
siêu nhiên cũng như hạnh phúc viên mãn từ Chúa Cha. Sự kết nối này chính là mối hiệp thông thân
tình giữa ta với Chúa. Nhờ hiệp thông với
Chúa, chúng ta được chia sẻ sức sống thần thiêng của Người, được biến đổi mỗi
ngày nên giống Chúa, để rồi chúng ta có thể nói như Thánh Phaolô: “Tôi sống, mà không còn là tôi sống, nhưng là
chính Chúa Giêsu sống trong tôi.”
Cây nho muốn sinh hoa kết trái thì phải được cắt tỉa hằng năm. Sự cắt tỉa ấy làm cho cây rỉ máu vì đau đớn,
nhưng thật cần thiết, vì nếu không cắt tỉa, cây sẽ cằn cỗi, vô dụng. Mỗi năm, khi tưởng niệm cuộc thương khó của Đức
Giêsu, các tín hữu cũng được mời gọi chết đi với con người cũ để sống lại với Đấng
Phục Sinh. Sự “chết đi” ấy không phải chỉ
là lý thuyết suông, nhưng là những hy sinh cố gắng để vác thập giá cuộc đời, để
được gắn bó hơn với Đấng đã hy sinh đến cùng vì yêu thương chúng ta.
Phaolô, vị tông đồ dân ngoại, đã để cho Chúa “cắt tỉa” đời mình.
Từ một người hăng say tìm giết các tín hữu,
cuộc gặp gỡ kỳ diệu với Đức Giêsu trên đường đi Đa-mát đã làm thay đổi cuộc đời
ông và biến ông thành một nhân chứng trung kiên loan báo Tin Mừng. Tác giả sách Công vụ Tông đồ cho thấy Phaolô
đã sớm hòa nhập với các tông đồ để thực hiện sứ mạng Chúa trao phó. Ông sẵn sàng chấp nhận những nguy hiểm đe dọa
tính mạng để làm chứng cho Chúa (Bài đọc I). Ông thực sự gắn bó với Đức Giêsu, đến nỗi sau
này ông viết: “Tôi không muốn biết đến chuyện gì khác
ngoài Đức Giêsu Kitô, mà là Đức Giêsu Kitô chịu đóng đinh
vào thập giá” (1 Cr 2,2).
TGM Vũ Văn Thiên